Chỉ là mấy ngày kế tiếp Ứng Mộng Phạm không hề có xu thế khôi phục trí nhớ, vẫn như cũ ngơ ngơ ngác ngác, vô tâm vô phế.
– Nàng hẳn là bị kích thích quá lớn, cho nên tâm linh bị khóa, dùng biện pháp như thế để trốn tránh sự thật, cho nên mới như đứa trẻ bốn năm tuổi. Đây khả năng là năm tháng vui sướng nhất, không buồn lo nhất trong đời nàng!
Nam Cung Nguyệt Dung nói.
Các nàng đều gật đầu. Võ giả khó tránh khỏi bị thương, mỗi người đều có thể xem như một nửa thầy thuốc.
– Muốn để cho nàng khôi phục trí nhớ, cách làm tốt nhất chính là lại để cho nàng gặp phải kích thích rất lớn tương tự lần trước!
Lan Phi cũng nói.
– Để ta! Để ta!
Phong Liên Tình hết sức hưng phấn nói.
Chu Hằng nghiêm mặt nói:
– Ngươi không nên xằng bậy!
– Làm gì có!
Phong Liên Tình vỗ ngực cam đoan.
Sự thật chứng minh, nha đầu hoang dã này làm việc không đáng tin giống như con lừa đen, cái gọi là kích thích lớn của nàng là đột nhiên đem Ứng Mộng Phạm đẩy xuống hồ nước, hố lửa, vách núi cao. Ứng Mộng Phạm dù là tu vi Sơn Hà Cảnh, nhưng tâm tính lại chỉ bốn năm tuổi, tự nhiên là bị dọa sợ.
Hiện tại Ứng Mộng Phạm vừa nhìn thấy Phong Liên Tình liền kêu to người xấu, quấn ở bên cạnh Chu Hằng thế nào cũng không chịu rời đi.
Chu Hằng cũng không chịu nổi Phong Liên Tình chơi đùa, hắn coi Ứng Mộng Phạm như bảo bối đối đãi, thậm chí lên giường với nàng còn không nỡ. Nhưng vào đến tay dã nha đầu này liền tốt rồi, bị nàng chơi đùa đến sợ hãi!
Chu Hằng tức giận, hung hăng xé đồ Phong Liên Tình, địt nàng một trận nhớ đời, đến nỗi hai mép lồn hơi sưng đỏ lên.
Phong Liên Tình rốt cuộc bị dâm uy của Chu Hằng chấn nhiếp, không dám tìm Ứng Mộng Phạm chơi đùa nữa.
Mà lúc này, Ứng Thừa Ân rốt cuộc trở lại.
Chu Hằng lúc ấy cũng không chú ý, chỉ cảm thấy mặt đất rung động chừng mười mấy phút, thẳng đến hai ngày sau mới biết là Ứng Thừa Ân nổi trận lôi đình, suýt nữa hủy toàn bộ Ứng gia.
Lúc này sự tình mới truyền ra, hóa ra chỗ ở của Ứng Thừa Ân không ngờ bị người lục soát tung trời.
Toàn bộ đế đô đều ồ lên!
Ứng gia là tồn tại thế nào? Nhưng là có lão tổ Kết Thai Cảnh tọa trấn!
Cho dù Ứng Thừa Ân cơ bản là một mực tiềm tu, nhưng chỉ riêng ba chữ Kết Thai Cảnh cũng đủ để trấn áp vũ trụ càn khôn, bọn đạo chích nào dám mạo phạm?
Hiện tại chẳng những phạm vào, hơn nữa mục tiêu nhắm vào còn là thiên tài Ứng Thừa Ân của Ứng gia!
Đây là khiêu khích tuyệt đối!
Nghe nói ngay cả Ứng Thiên Ân đều bị kinh động, tự mình ban phát ý chỉ, muốn đem hạng đạo chích kia bầm thây vạn đoạn.
Chu Hằng nghe đến tin này liền cười lạnh không ngừng, hắn vừa hung hăng nắc con cặc to lớn vào lồn Ứng Mộng Phạm, vừa dùng một phân thân khác địt Tiêu Thúy.
Cảm giác cắm sừng lên đầu kè thù, thực sự là sảng khoái không thể tả!
… Bạn đang đọc truyện Hành trình chịch dạo tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/hanh-trinh-chich-dao/
Chỉ có mấy người hữu hạn như Chu Hằng mới biết, sở dĩ Ứng Thừa Ân nổi giận lớn như thế, không phải chỉ vì chỗ ở bị phá hủy, mà là vì Ứng Mộng Phạm bị người ta bắt cóc!
Đây là vật yêu dấu của hắn, bị người ta đánh cắp thì dĩ nhiên phải nổi trận lôi đình rồi!
Còn có một điểm, Ứng Mộng Phạm là chị ruột của Ứng Thừa Ân, giam cầm bạo dâm chị ruột, loại chuyện này lan truyền ra thì mất mặt cỡ nào?
Tuy rằng Ứng Thừa Ân có thực lực hùng mạnh, nhưng cuối cùng còn chưa đạt đến trình độ có thể một tay che trời, không có khả năng ngăn cản mọi người chỉ trích.
Thẳng đến lúc này, Chu Hằng mới hiểu được thì ra Ứng Thừa Ân biến mất nhiều ngày như vậy, là bởi đánh một trận với Triệu Đoạt Thiên!
Tại sao phải đánh, đáp án tự nhiên rất đơn giản, Triệu Đoạt Thiên làm sao chịu để Chu Hằng bị ủy khuất vô ích, tự mình ra tay làm thịt mấy nhân vật trọng yếu của Ứng gia, ép buộc Ứng Thừa Ân đi ra ứng chiến.
Bá khí!
Ai thua ai thắng, không ai biết, nhưng sau khi Triệu Đoạt Thiên trở về liền bắt đầu bế quan, còn cao tầng Triệu gia đều biết, lần sau vị gia chủ đại nhân vô cùng kiệt xuất này đi ra, nói không chừng sẽ là Kết Thai Cảnh!
Tuy rằng thành công chọc cho Ứng Thừa Ân thất thố nổi giận đùng đùng, nhưng Chu Hằng cũng không có chút đắc ý gì.
Đây chỉ là ghê tởm Ứng Thừa Ân một chút mà thôi, căn bản không coi như báo thù! Hắn nhất định phải sớm đột phá Kết Thai Cảnh trước Ứng Thừa Ân một bước, sau đó để cho vị gọi là thiên tài này nếm thử mùi vị bị người cảnh giới cao hơn bức hiếp.
Lại qua vài ngày, Chu Hằng thu được tin xin giúp của Lục Thần Phù.
– Có người bắt chẹt ngươi?
Chu Hằng hỏi.
– Phải, người kia muốn Thần Phù tiếp hắn một đêm, lại bỏ thêm 10 vạn linh thạch trung phẩm mỗi năm, mới cho phép Thần Phù làm kinh doanh ở đế đô!
Lục Thần Phù rất bình tĩnh nói.
– Vậy ngươi trả lời sao?
Lục Thần Phù còn như thế, Chu Hằng tự nhiên càng không cần vội.
– 10 Vạn linh thạch trung phẩm là chuyện nhỏ, nhưng Thần Phù là người của Chu công tử, thân thể sớm đã thuộc về Chu công tử, bản thân Thần Phù không tự làm chủ được!
Lục Thần Phù nhàn nhạt nói.
Chu Hằng nhướng mày, lộ ra một chút hài lòng.
Lục Thần Phù đúng là mỹ nữ, xinh đẹp không kém chúng nữ Tiêu Họa Thủy, huống chi hắn chơi qua nàng không phải chỉ một hai lần, từ góc độ nào đến nói, Lục Thần Phù cũng hoàn toàn là nữ nhân của hắn không sai một li.
– Ta đi gặp hắn một lần!
Chu Hằng nói, chưa nói đến việc làm ăn, chỉ là người này muốn chạm vào nữ nhân của hắn đã đủ để Chu Hằng ra mặt rồi.
Sau khi hai người xuất phát, Lục Thần Phù liền giới thiệu tình huống cho Chu Hằng.
Người sách nhiễu kia là Bạch Phi Vũ, người của Bạch gia một trong ba đại hào môn Lãng Nguyệt, hơn nữa còn không phải xuất thân chi hệ, lai lịch không nhỏ. Lão cha chính là cường giả Sơn Hà Cảnh, nhưng hắn kém cỏi hơn nhiều, chỉ biết ăn chơi, hơn 200 tuổi rồi mà tu vi chỉ mới Sơ Phân Cảnh, hơn nữa còn là dùng các loại đan dược mạnh mẽ tăng lên, căn bản không có khả năng tiếp tục tăng lên nữa.
– Càng là đan dược bậc cao thì càng quý giá, giá trị sẽ không chỉ tăng gấp đôi gấp ba, mà là gấp trăm gấp ngàn lần! Ngay cả Bạch gia cũng không thể hoang phí như thế, đi bồi dưỡng một tộc nhân không có chí tiến thủ.
Tuy rằng cảnh giới võ đạo của Bạch Phi Vũ không cao, nhưng ỷ vào Bạch gia sau lưng, lão cha lại là cường giả Sơn Hà Cảnh, nghiễm nhiên thành bá chủ ở đế đô, rất nhiều thương gia đều phải móc nối quan hệ trước với hắn mới có thể kinh doanh, bằng không sẽ không ai dám nhập hàng, càng không ai dám đến mua.
Lâu ngày dần dà, vị bá chủ này tự nhiên càng tham lam, gặp ai cũng muốn nhào lên cắn một cái.
Kỳ thật chỉ cần Lục Thần Phù đưa ra cờ hiệu Triệu gia, cho dù Bạch Phi Vũ có tham lam đi nữa cũng phải có cố kỵ, dù sao hắn cũng không thiếu một chút thu nhập này. Nhưng Chu Hằng không muốn dính quá nhiều quan hệ với Triệu gia, bởi vậy Lục Thần Phù liền trở nên mỏng manh, gặp phải chuyện Nguyễn Giai Oánh cũng không giải quyết được, cũng chỉ có thể đi gặp Chu Hằng xin giúp đỡ.
– Tình cảnh của Nguyễn cô nương cũng không quá tốt!
Lục Thần Phù u uất nói:
– Thiên Bảo Các nơi này có một vị thiếu gia chưởng sự coi trọng nàng, mấy ngày này cứ luôn cưỡng bức lợi dụ nàng!
Chu Hằng không khỏi nhướng mày, nữ nhân xinh đẹp quá mức quả nhiên là hồng nhan họa thủy, nhưng dám động vào nữ nhân của hắn thì lại là việc khác!
– Trước tiên giải quyết Bạch Phi Vũ, ta lại đi gặp vị thiếu gia chưởng sự kia!
Chu Hằng hừ lạnh nói, nữ nhân khác thì thôi, nhưng Nguyên Giai Oánh chính là nữ nhân của hắn, hơn nữa còn giúp hắn không ít chuyện. Mặc dù Nguyễn Giai Oánh tiếp cận Chu Hằng là có mục đích riêng, nhưng nếu đã dược hắn thừa nhận thì không kẻ nào được phép động đến nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình chịch dạo |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm cặc, Truyện móc lồn |
Tình trạng | Update Phần 317 |
Ngày cập nhật | 16/05/2024 03:36 (GMT+7) |