Hàn Lập nghe xong lời này chợt thấy rùng mình, trong lòng không khỏi có chút ớn lạnh.
Thanh Nguyên Tử cùng Kim Diễm Hậu thì liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cùng hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ như đã mơ hồ đoán được ra cái gì.
– Ngươi mới nghe xong nãy giờ, hẳn là biết ta là Thái thượng trưởng lão của Phù Du Tộc rồi. Mà Phù du tộc chúng ta có lẽ không cách nào so sánh cùng với hai siêu cấp đại tộc là Giác xi cùng Hải tộc, nhưng trên một phương diện thần thông nào đó có thể nói là ngạo thị được cả Linh giới.
Lão giả vẫn chưa trực tiếp nói cho Hàn Lập vật muốn đưa ra để trao đổi là gì, ngược lại không đầu không đuôi nói một cách cao thâm khó lường. Tiếp theo lão vung trảo về phía trước, toàn bộ những bảo vật đang trôi nổi trên không hóa thành một đoàn linh quang thu hồi vào trong tay áo.
– Khu trùng thuật!
Hàn Lập vừa nghe xong, trong lòng cả kinh, bật dậy nói.
– Ha ha, không sai. Luận về phương diện Khu Trùng Thuật của bổn tộc, tuyệt đối có thể độc bộ cả Linh giới. Dù là các tộc siêu cấp khác trên phương diện này không thể so sánh với bổn tộc. Cái ta muốn dùng để trao đổi chính là phương pháp nuôi dưỡng và thúc dục sinh trưởng của chín chín tám mươi mốt loại linh trùng. Có những linh trùng này tương trợ, đủ để cho ngươi ngạo thị với các đối thủ đồng giai rồi.
Lão giả hãnh diện nói, tiếp theo hai cây ngón tay bắn ra “phốc phốc” hai tiếng, hai con linh trùng một tím một lục từ hai cái ngón cái bắn lên trên bàn xoay một vòng.
Hai con linh trùng này, một con ngoài thân ẩn ẩn lôi điện tử sắc lập lòe, một con khác có cái đầu như một con Giao long mỹ lệ được thu nhỏ không biết bao nhiêu lần.
– Đây là sa trùng?
Tức thời Hàn Lập biến sắc, thần sắc có chút quái dị.
– Tử điện trùng cùng Địa giao trùng! Hư Linh huynh, sao ngươi có thể đem hai loại linh trùng bậc này ra để trao đổi.
Kim Diễm Hậu vừa nhìn rõ hai con linh trùng thì có chút kinh ngạc. Vẻ mặt Thanh Nguyên Tử biến đổi, có chút kinh nghi bất định.
– Hừ, các ngươi thì biết cái gì. Nếu là trước kia, tất nhiên Minh Hà thần nhũ không đáng giá để lão phu phải hao tài tốn lực nhưng bây giờ nó hết sức quan trọng đối với lão phu, nhất định phải có được trong tay. Hàn tiểu tử, hai con linh trùng này đều được lão phu tỉ mỉ bồi dưỡng trong mấy vạn năm, có khả năng tranh đấu với một Hợp thể sơ kỳ tu sĩ. Chỉ cần ngươi đáp ứng giao ra linh nhũ, lão phu lập tức có thể hủy bỏ ấn ký nhận chủ, rồi trợ giúp ngươi thu phục chúng nó. Hắc hắc, có thể làm được như thế, chỉ sợ cả Phù du tộc cũng chỉ có một mình lão phu.
Hư Linh lão giả hừ một tiếng, cũng có chút đau xót nói.
– Tương đương với Hợp thể sơ kỳ!
Hàn Lập nhìn hai con linh trùng hít một hơi lạnh đứng lên, không khỏi có chút động tâm. Bất quá trong đầu hắn suy tính, trong linh thú hoàn của mình có đến mấy vạn Phệ kim trùng vẫn chưa có phương pháp khu sử như ý, tâm tư đó lập tức bị dập tắt. Mặc dù thân thể Phệ Kim Trùng không mạnh mẽ bằng hai con linh trùng trước mắt nhưng nếu thật sự tranh đấu, hàng vạn con Phệ kim trùng tất nhiên sẽ cắn nuốt sạch sẽ hai con này một cách dễ dàng.
– Linh trùng của tiền bối thật là kỳ trùng, nhưng trên người vãn bối đã có linh trùng rồi…
Khóe miệng Hàn Lập có chút co quắp, nhưng dưới ánh mắt sắc lạnh của lão giả, một lần nữa cố gắng trả lời.
– Ngươi nói cái gì! Linh trùng của ngươi có thể so sánh cùng với lão phu! Tiểu tử, khả năng nhẫn nại của lão phu đã đến cực hạn rồi, ngươi đừng có ăn nói bừa bãi chọc giận ta.
Trong mắt Hư Linh lão giả chợt lóe lên ánh tàn khốc, trên mặt chợt hiện ra một tầng sát khí nói. Hàn Lập thấy thế trong lòng hết sức run sợ, nhưng chưa kịp nói gì thì Thanh Nguyên Tử như nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở miệng nói đỡ:
– Hư Linh huynh không cần tức giận, Hàn tiểu hữu mới vừa rồi nói như vậy cũng không phải là sai. Hắn đúng là có một loại linh trùng khá lai lịch, về danh tính chắc hẳn cũng tương đương các loại linh trùng của đạo hữu.
– Khương huynh, cho dù ngươi ý định bênh vực tên cuồng tiểu tử này cũng không cần tìm ra lý do kém cỏi như vậy. Hắn chỉ là một tên Hợp thể trung kỳ, làm sao so sánh được với linh trùng của lão phu. Huống hồ lão phu tự nuôi dưỡng là những loại linh trùng loại lợi hại nhất. Những kẻ không may gặp qua chúng chắc chắn thế gian không còn nữa rồi. Khương đạo hữu có thể nói rõ thêm không?
Lão giả liếc mắt nhìn Thanh Nguyên Tử một cái, sắc mặt lạnh lẽo nói.
– Ha ha, có lẽ Hư Linh huynh hẳn còn loại linh trùng khác lợi hại hơn, mời lấy ra để trao đổi nữa đi. Nếu chỉ hai loại linh trùng này thì đúng là không đủ để so sánh với linh trùng của Hàn tiểu hữu.
Khóe mắt Thanh Nguyên Tử khẽ nhíu nhưng lập tức cười nói.
– Hắc hắc, thật sự như vậy sao? Khương đạo hữu sợ rằng không biết, lão phu nuôi dưỡng đến bảy mươi hai loại linh trùng. Trừ ra trong đó vài loại hoàn toàn luyện hóa thành bổn mạng linh trùng thì những loại khác có thể lấy ra để trao đổi linh nhũ. Được rồi, để lão phu cho các ngươi đại khai nhãn giới một lần.
Vừa dứt lời, lão giả bên ngoài thân nhất thời hiện lên một tầng hắc khí đem hơn phân nửa thân hình bao phủ vào trong đó, tiếp theo đơn thủ kết quyết, trong miệng nói lẩm bẩm.
Nhất thời xuất hiện các âm thanh trầm thấp phát ra, tự đó bay ra hàng trăm loại linh trùng khác nhau. Có loại trông như hạt đậu, có loại trông như cái đầu, mỗi loại để toát ra khí tức dữ tợn đáng sợ.
– Loại mang đốm vàng này chính là Kim cương trùng, cả người cứng rắn vô cùng, cho dù linh bảo tấn công cũng không mảy may tổn thương. Loại khác có ngũ sắc hào quang bao phủ chính là Sát Tàm, am hiểu cắn nuốt sát khí, lực sinh mệnh nhất tràn đầy, gần như là bất tử chi thân, cho dù có chém thành trăm mảnh cũng có thể trong khoảnh khắc khôi phục như lúc ban đầu. Con kia chính là Huyết Đường Lang nhưng vẫn thường gọi là Quỷ lang, mặc dù thoạt nhìn khí tức không mạnh nhưng chúng thường sống thành đàn, hơn nữa đây là một trong những loại linh trùng hung tàn nhất, một lần có thể cắn nuốt sạch sẽ một con Giao long trưởng thành…
Lão giả vừa chỉ tay vừa giới thiệu về các loại linh trùng hiếm có của Linh giới. Hiển nhiên những linh trùng trên đều là loại hiếm gặp trên Linh giới, thậm chí có những loại là lần đầu tiên Hàn Lập nghe nói đến.
Càng ghê gớm hơn, những linh trùng trên đều đã trưởng thành, nếu một lần nữa nhận chủ thì trong tranh đấu hẳn giúp ích rất nhiều.
– Thế nào, những loại linh trùng ở đây, trước kia các ngươi hẳn đã thấy qua ít nhiều. Hàn tiểu tử, lão phu phá lệ, cho phép ngươi dùng một lọ linh nhũ đổi lấy một loại linh trùng trong đây, như thế là quá hời đối với ngươi rồi. Nếu vẫn không đáp ứng, hơn nữa không giải thích được lý do thì cũng đừng có trách lão phu không khách khí.
Hư linh lão giả chậm rãi nói trong lúc Hàn lập quan sát những linh trùng kia. Hàn Lập nghe vậy trên mặt hoảng sợ, không khỏi nhìn Thanh Nguyên Tử một cái.
– Hàn tiểu hữu, đem linh trùng của ngươi thả ra để Hư Linh huynh xem một lần đi, sau khi xem xong hắn sẽ hiểu nguyên nhân.
Thanh Nguyên Tử suy nghĩ một chút, nhìn Hàn Lập nghiêm mặt nói.
– Vâng, tiền bối!
Trong lòng hoàn toàn không tình nguyện nhưng lúc này không thể cự tuyệt được. Tay áo Hàn Lập rung lên, từ đó phát ra tiếng vù vù, lập tức xuất hiện mười mấy đóa kim hoa từ đó bay ra. Kim hoa khi bay ra khỏi tay áo, trong nháy mắt chợt lóe linh quang, hình dáng nhanh chóng cuồng trướng lên gấp mấy lần, biến thành một loại giáp trùng kim sắc to bằng nắm tay tỏa ra kim quang chói mắt, dường như dùng vàng ròng chế tạo ra.
– Phệ kim trùng! Còn là thành thục thể!
Kim Diễm Hậu nhìn chằm chằm kim sắc giáp trùng, vẻ mặt thất kinh nói.
Thân hình Hư Linh lão giả chấn động, đưa mắt nhìn mười mấy con Phệ kim trùng thì trên mặt hiện vẻ quái dị.
Thanh Nguyên Tử nhìn thấy vẻ mặt lão giả như vậy chợt nhướng mày. Phản ứng của đối phương tựa hồ không giống như suy đoán của lão, mặc dù trong lòng âm thầm có chút kỳ quái nhưng Thanh Nguyên Tử mặt vẫn bất động thanh sắc nói:
– Với kiến thức Hư Linh huynh, hẳn không thể không nhận ra Phệ kim trùng. Hẳn đạo hữu cũng biết, uy danh của chúng chắc chắn hơn so với những linh trùng kia. Cho nên về phương diện linh trùng, ta nghĩ cũng không cần phải trao đổi. Điều này không phải ta chủ tâm khiến Hư linh huynh tức giận, đương nhiên nếu có thể xuất ra loại tốt hơn Phệ kim trùng, lão phu cam đoan không nói thêm gì nữa.
– Linh trùng rất tốt! Lại còn là Phệ kim trùng trưởng thành, tốt lắm, ha ha…
Ngoài ý muốn, Hư linh lão giả sau khi đánh giá đám Phệ kim trùng thì ngửa đầu cười rộ lên, bên trong tiếng cười lại tràn ngập vẻ mừng như điên.
Hàn Lập thấy cảnh này, hai mắt không khỏi nheo lại. Thanh Nguyên Tử nhìn chằm chằm lão giả tựa hồ nghĩ ra cái gì, lại khẽ cau mày.
Ánh mắt Kim Diễm Hậu thì chớp động nhìn Hàn Lập, thần sắc có chút phức tạp.
– Hư Linh huynh, ngươi…
– Khương huynh, không cần phải nói gì cả, lão phu cho các ngươi cùng xem một loại linh trùng khác.
Lời nói vừa dứt, lão giả đột nhiên vung hai tay áo, hơn trăm loại linh trùng bên ngoài lập tức bị hắc khí cuốn đến, cuốn vào bên trong cơ thể không thấy bóng dáng.
Cùng lúc lão há miệng phun ra một cái hồ lô màu bạc sáng chói lọi, nó quay tròn chậm rãi đột nhiên mở nắp, phát ra một tiếng tiêm minh, một đám mây nhỏ từ đó phun ra, linh quang chớp động tán ra thành những điểm kim quang, trôi nổi phía trên đại sảnh.
– Không có khả năng!
– Đây là…
Kim Diễm Hậu cùng Thanh Nguyên Tử vừa nhìn rõ ràng hình dáng đóa kim vân, cơ hồ cùng phát ra âm thanh ngạc nhiên. Hàn Lập nhìn thoáng qua kim quang cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Bao phủ trong kim quang, không ngờ cũng là một con kim sắc giáp trùng, hơn nữa toát ra vẻ dữ tợn dị thường hơn hẳn Phệ kim trùng của Hàn Lập.
– Tiền bối dĩ nhiên cũng có Phệ kim trùng, hơn nữa cũng là thành thục thể.
Một hồi lâu sau Hàn Lập trong lòng mới bớt kinh hãi, thở dài nói.
– Không sai, đây cũng là Phệ kim trùng lão phu đã bồi dục hết không biết bao nhiêu năm, mấy trăm năm trước cuối cùng mới tiến lên thể trưởng thành, tổn hao bao nhiêu tâm huyết thì ngươi có thể rõ. Sở dĩ ta muốn có nhiều Minh Hà linh nhũ cũng là muốn dùng cho loại linh trùng này.
– Minh Hà linh nhũ cũng có tác dụng đối với Phệ kim trùng? ‘ Hàn Lập trong lòng vừa động, ngay lập tức hỏi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/08/2019 11:36 (GMT+7) |