“Là truyền âm phù của Đại trưởng lão, ra lệnh cho ta nội trong ba ngày phải tập trung đủ các tài liệu trong ngọc giản. Nghe khẩu khí của Đại trưởng lão, là loại tài liệu hi hữu dùng để luyện khí. Các vị sư huynh, xem ra chúng ta phải bỏ qua mấy việc khác đã, toàn lực hoàn thành phân phó của Đại trưởng lão trước”.
Các tên tu sĩ kia nghe được lời này đều kinh hãi.
“Nếu là phân phó của Đại trưởng lão, tự nhiên phải lấy việc này làm trọng. Nhìn xem tài liệu trong ngọc giản, nếu trong tông còn tồn kho liền lập tức lấy ra, còn không thì lập tức đi Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện để kiếm, đặc biệt là Bách Xảo Viện am hiểu luyện khí hẳn có thể có đầy đủ các loài tài liệu. Nếu không Đại trưởng lão sẽ không chỉ cho chúng ta thời gian ba ngày”.
Một gã luống tuổi mặc áo bào xám quyết đoán nói.
Lam bào tu sĩ cùng các gã còn lại tự nhiên liên tục gật đầu.
Các Trúc Cơ Kỳ quản sự sau khi thương lượng vài câu, liền đều ngự khí bay ra khỏi lầu các, vội vội vàng vàng tới các nơi bắt đầu điều phối tài liệu trong ngọc giản.
Ba ngày sau, lam bào tu sĩ mang theo một túi trữ vật căng phồng, đưa đến bên ngoài Tử Mẫu Phong, nhưng tất nhiên bị cấm chế tại ngọn núi cản lại.
Vị Trúc Cơ Kỳ đệ tử này sau khi thả ra một đạo Truyền Âm Phù, đã lấy túi đồ ra, cung kính hai tay dâng lên.
Kết quả sau thời gian uống một chén trà nhỏ, đột nhiên cấm chế tựa như một tầng sương mù bỗng nhiên quay cuồng, tiếp theo trong sương mù bắn ra một mảnh thanh hà.
Sau khi linh quang lóe lên, đã đem túi đồ trên tay lam bào tu sĩ cuốn đi.
Lam bào tu sĩ trong lòng rùng mình, hướng về phía tầng sương mù lạy vài cái, mới cung kính ngự khí đằng không bay đi.
Tử Mẫu phong trong nháy mắt khôi phục lại như cũ, hết thảy đều bình thường dường như chưa có sự tình nào phát sinh.
Tại động phủ trên Mẫu Phong Sơn, Hàn Lập thu lại nhân hình Khôi Lỗi, thần sắc lạnh nhạt, dụng thần thức kiểm tra các tài liệu trong túi trữ vật.
“Không tồi, tất cả đều đủ. Xem ra các quản sự trong tông cũng có chút bản sự”.
Một lát sau, Hàn Lập lộ vẻ hài lòng, lẩm bẩm nói.
“Ngươi thân là Lạc Vân Tông Đại trưởng lão, bọn họ nào dám không tận tâm tận lực. Bất quá ta cũng không nghĩ tới, ngươi lại sai bọn chúng tìm phụ trợ tài liệu ngưng luyện Hoả Linh Ti. Ngươi đâu có tu luyện hỏa thuộc tính công pháp”.
Thân ảnh Đồng tử hiện lên phía trên cái đỉnh, ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Lập.
“Điểm này ta tất nhiên biết, nhưng ta có trong tay một vật, cho dù trên người có ít nhiều hoả linh lực, nhưng đều có thể sử dụng linh hoả cô đọng linh ti. Vật ấy chính là nguồn gốc sinh ra bảo vật Hoả Linh Ti, lại dùng nó để cô đọng Hoả Linh Ti chính là biện pháp thỏa đáng nhất”.
Hàn lập bình tĩnh nói, vỗ bên hông, nhất thời một hoả hồng tiểu đỉnh bắn ra, xoay quanh một vòng liền huyền phù phía trước người.
Đồng tử hai mắt nhíu lại đánh giá hoả đỉnh, không nói gì thêm gật đầu.
Hàn Lập mỉm cười, giơ tay về túi đồ trên mặt đất.
Một mảng bạch quang hiện ra rồi biến mất, trên mặt đất bỗng hiên ra mười mấy hộp gỗ, hộp ngọc lớn nhỏ.
Hàn Lập nhẹ nhàng xoay tay về phía hoả đỉnh.
Hoả hồng tiểu đỉnh vô thanh vô tức bay vụt lên, trong đỉnh oanh long thanh vang lên, một đoàn xích hồng hoả diễm xuất hiện, trong chớp mắt hoá thành hơn mười con xích hồng hoả nha (quạ lửa), vây quanh hoả đỉnh bay múa.
“Hoả diễm hoá linh! Bảo vật này của ngươi uy lực bình thường, nhưng là bảo vật hoả thuộc tính phi thường thuần khiết, thật thích hợp thay ngươi cô đọng Hoả Linh Ti. Chẳng qua dù là vậy, các hoạt nha này do hoả đỉnh sinh ra không phải là do pháp lực ngươi biến thành, khi thao tác khẳng định có chút cứng nhắc. Dùng phương pháp này cô đọng Hoả Linh Ti, chỉ sợ phải phí thật lớn tâm thần. Chỉ cần bất cẩn một cái, chỉ sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.
Đồng tử cảnh cáo.
“Cái này thì đạo hữu yên tâm, Hàn mỗ cái khác thì không có, nhưng kiên nhẫn lại có thừa”.
Hàn Lập cười ha ha, lơ đễnh nói.
Đồng tử nghe Hàn Lập nói như thế, tự nhiên sẽ không khuyên nữa. Chỉ thấy Hàn Lập hai tay bắt lại niệm chú, một đạo pháp quyết đánh vào phía trên hoả đỉnh.
Nhất thời đỉnh này xoay chuyển, hình thể cuồng trướng, trong nháy mắt đã hóa lớn lên gấp mấy lần.
Hàn Lập lúc này tay áo bào rung lên, khối đồ vật trong suốt lập tức từ trong tay áo bay vụt ra, tiến vào trong đỉnh không thấy bóng dáng.
Nhất thời hoả đỉnh oanh một tiếng, từng đoàn xích hồng hoả diễm nối tiếp hiện lên bên mặt ngoài hoả đỉnh, trong đỉnh cũng ánh lửa trùng thiên (bốc lên ngùn ngụt). Khối đồ vật trong suốt trong xích hoả lúc ẩn lúc hiện, bị các con hoả nha truy đuổi ra phía trên hoả diễm.
Hàn Lập thấy vậy, thần sắc ngưng trọng, mười ngón tay đạn chỉ liên hồi, hơn mười pháp quyết màu sắc khác nhau bắn ra, toàn bộ đánh vào trên người các con hỏa nha.
Hoả nha nhất thời một trận xao động, cả đám nhắm nhắm vào đồ vật trong suốt điên cuồng phún hoả.
Mà vật kia dường như hấp thu hoả nha chi hoả, tùy theo ngọn lửa thiêu đốt, mặt ngoài dần dần hồng rực lên, ngoại hình cũng bắt đầu thay đổi.
Hàn Lập hướng về một cái ngọc hợp trên mặt đất trảo một cái, nắp hộp tự mở ra, lộ ra bên trong một tiểu khoái cao trạng vật phẩm màu lam nhạt (đại khái như là miếng cao màu lam nhạt).
Thủ chỉ nhất điểm, cao trạng vật phẩm bay vào trong hoả đỉnh, gặp lửa liền biến thành chất lỏng màu lam, bị dồ vật trong suốt hấp thu tất cả không dư một giọt.
Hàn lập thấy vậy trong lòng vui vẻ, đình chỉ pháp quyết, đầu ngón tay cái bắn ra trùng trùng thanh ti, toàn bộ nhập vào trong xích diễm.
Ngọn lửa nhất thời tăng vọt vài thước, đồng thời trong đỉnh ẩn ẩn truyền ra tiếng động, mà Hàn Lập thần sắc lại vô cùng nghiêm nghị.
… Bạn đang đọc truyện Hàn Lập – Quyển 12 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/han-lap-quyen-12-full/
Hai tháng sau, một đạo thanh quang bay thẳng đến ngọn núi cao nhất Lạc Vân Tông, kết quả sau khi chợt lóe lướt qua, ngay tại núi, tại chỗ lối vào đại điện hào quang chợt tắt, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.
Hơn mười đệ tử Lạc Vân Tông đang gác cửa điện, sau khi nhìn thấy rõ ràng hình dáng Hàn Lập, mọi người đều kinh hãi vội vàng cúi người tham bái.
Hàn Lập khoát tay, nhấc chân thân ảnh liền biến mất, ngay sau đó quỷ dị xuất hiện phía trong cửa điện.
Chúng đệ tử tự nhiên hoảng sợ, không khỏi ngóng theo.
Chỉ thấy Hàn Lập chỉ bước có vài bước, thân hình lóe lên mấy lần, liền biến mất tại phía trong hành lang.
Các đệ tử gác cửa trong lòng đều hoảng sợ, đối diện với vị Đại trưởng lão càng thêm kính sợ vài phần.
Khi Hàn Lập xuất hiện trong đại sảnh, nhân vật chân chính chủ trì Lạc Vân Tông, Lữ Lạc đang đi qua đi lại trong đại sảnh, trên mặt ẩn hiện vẻ lo âu.
“Hàn sư đệ, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, xem ra đã nhận được Truyền Âm Phù của ta”.
Lữ Lạc quay đầu vừa thấy Hàn Lập, trong mắt vui vẻ, vẻ lo âu tựa hồ giảm bớt vài phần.
Hàn Lập cười nhẹ, thân hình nhoáng lên một cái xuất hiện tại cái ghế trước mặt, thong dong ngồi xuống, mới lên tiếng:
“Truyền Âm Phù có nói qua đám chất điệt mất tích ở Trụy ma Cốc. Việc này có chút quỷ dị, còn liên quan đến Phái Linh và tên đệ tử ký danh của ta, tự nhiên ta phải đây để hỏi ngọn nguồn”.
“Việc này có chút kỳ quái. Đám người Bạch sư điệt đi Trụy Ma Cốc đã gần nửa năm, theo tính toán là đã phải trở về tông môn. Nhưng theo hồi âm của các đệ tử được phái đi tìm kiếm, chỉ có tu sĩ nhìn thấy bọn họ nhập cốc, nhưng không ai nhìn thấy họ đi ra. Cũng có tu sĩ bên ngoài cốc tình cờ nhìn thấy các nàng, nhưng sau đó quỷ dị biến mất trong Trụy ma Cốc. Ta hoài nghi bọn họ chẳng lẽ đã…”
Nói tới đây, thanh âm Lữ Lạc dừng lại.
“Hay là ba người các nàng xông vào trong nội cốc đã gặp điều nguy hiểm hoặc bị nhốt lại phía trong”.
Hàn Lập tiếp lời, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không thấu trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Đúng vậy, vi huynh cũng nghĩ vậy. Trụy Ma Cốc tuy vẫn còn rất nguy hiểm, nhưng sư đệ đã tiến cấp đến đại tu sĩ, lại từng có kinh nghiệm xông qua nội cốc, đại khái việc tìm kiếm trong nội cốc, hẳn là không có vấn đề gì.”
Lữ Lạc chần chờ hỏi.
“Được, trong nội cốc, khe không gian liệt phùng đối với ta cũng không có nhiều nguy hại, chỉ cần không đi vào chỗ đặc biệt nguy hiểm, thì không có gì đáng ngại. Ta vừa hay chấm dứt luyện khí, đi một chuyến cũng không sao”.
Hàn Lập khẽ cân nhắc, rồi liền mạch nói.
“Vậy thì tốt lắm, làm phiền sư đệ vậy. Chẳng qua bây giờ sư đệ thân là Đại trưởng lão của bổn tông, quyết định sự hưng suy của bổn tông, nên lấy việc an nguy của bản thân làm trọng…”
Lữ Lạc đầu tiên là cao hứng nhưng lập tức nhớ ra, vội vàng dặn dò.
“Lữ sư huynh cứ yên tâm, ở Thiên Nam chắc cũng chưa có nhân vật nào có thể làm thương tổn ta được. Ta cũng sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm gì đâu.”
Hàn Lập cười, lơ đễnh nói, nhưng trong lòng nghĩ đến Thiên Sát ma Thi bị lạc trong Truỵ Ma Cốc năm xưa.
“Chẳng lẽ việc tam nữ mất tích cùng ma thi có điều gì quan hệ”.
Không rõ vì nguyên nhân gì, bỗng dưng Hàn Lập lại nảy sinh ý niệm này trong đầu.
Trong lòng kỳ quái, nhưng bên ngoài thần sắc Hàn Lập trấn định dị thường. Sau khi hàn huyên cùng Lữ Lạc một chút rồi mới cáo từ rời đi.
Hai ngày sau, Hàn lập tiến vào trong cấm địa, xem xét tình hình Nam Cung Uyển một chút, rồi liền một mình ly khai Lạc Vân Tông, thẳng hướng đến Truỵ Ma Cốc.
… Bạn đang đọc truyện Hàn Lập – Quyển 12 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/han-lap-quyen-12-full/
Hơn một tháng sau, tại cảnh nội của vùng Đông Dụ Quốc Xương Châu có ba đạo độn quan phi độn cực nhanh, bỗng nhiên dừng lại phía trên một toà tiểu sơn vô danh. Sau một trận xoay quanh, ba đạo độn quang liền hạ xuống, hiện ra ba gã đại hán. Ba người thân hình đều cao lớn, trên vai mỗi người hai thanh phi xoa màu sắc bất đồng, khuôn mặt có vài phần tương tự, tựa như đồng bào huynh đệ.
Mà ở đỉnh tiểu sơn đã có ba gã tu sĩ sớm đứng chờ. Một lão giả, một trung niên nho sinh và một gã thanh niên mặt lộ vẻ cười nhạt.
“Ha, ha, để Hậu lão ca phải chờ đợi rồi. Huynh đệ chúng ta trên đường có việc trì hoãn một chút, ngàn lần hy vọng lão ca không lấy làm phiền lòng a! Ồ, hai vị đạo hữu cũng là đệ tử quý tông sao?”
Gã hán tử lớn tuổi nhất dáng vẻ cầm đầu, thần tình hào sảng hướng lão giả cười to nói, nhưng sau khi nhìn lướt qua thanh niên cùng trung niên nho sinh, trong mắt có một tia kinh nghi hiện lên.
Bởi vì hắn phát hiện lão giả cùng trung niên nho sinh đều thành thành thật thật ôm quyền đứng hai bên thanh niên nhân, trên mặt cung kính, cho dù lão giả nghe được đại hán đang hướng về hắn chào hỏi, cũng chỉ cười đáp lệ mà thôi, nhưng bộ dáng không dám chủ động đáp chuyện.
Điều này tự nhiên làm trong lòng đại hán lắp bắp kinh hãi, thần niệm đảo qua thanh niên nhân, trong lòng phát sinh hoảng sợ.
Bởi vì thân thể đối phương cứ như sương mù vậy, thần niệm quét tới lại không có chút kết quả, căn bản không nhìn ra pháp lực đối phương nông sâu thế nào.
Ba gã đại hán đều biến sắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |