Người đàn ông cười nhạt một tiếng, dù súng của Hoắc Chinh chĩa vào người nhưng hắn làm ra vẻ như không nhìn thấy, giống như căn bản không thèm quan tâm đến khẩu súng kia.
Sau khoảnh khắc này người đàn ông áo bào xám xoay người nhìn về phía xa, giống như đang quan sát Hạ Thiên và công chúa Sama. Nhưng Hoắc Chinh thật sự không xác định được điều này, vì lúc này hắn căn bản không thể nào nhìn thấy vị trí của công chúa Sama và Hạ Thiên.
– Anh muốn gì?
Fadini cũng rút súng chĩa vào người đàn ông mặc trường bào xám rồi khẽ quát.
– Tôi là một du khách, tất nhiên đến đây ngắm cảnh.
Người đàn ông trường bào xám cũng không quay đầu, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh:
– Tôi nghĩ các người cũng không có tư cách cấm ngắm cảnh chứ?
– Anh không phải du khách bình thường.
Hoắc Chinh vẫn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người đàn ông áo bào xám, vì người này xuất hiện quá đột nhiên.
Nếu người bình thường xuất hiện ở vùng phụ cận thì Hoắc Chinh sẽ phát hiện ra ngay, nhưng khi người này xuất hiện thì hắn căn bản không phát hiện ra điều gì, nếu không phải đối phương mở miệng thì hắn căn bản còn chưa biết.
– Bình thường hay không chỉ là tương đối mà thôi.
Người đàn ông áo bào xám vẫn nhìn về phương xa:
– Có lẽ đối với cậu thì tôi không phải là người thường, nhưng đối với những du khách bình thường thì cậu cũng là du khách không bình thường, mà hai người vừa rồi cũng không phải là bình thường, có đúng không?
– Anh… Rốt cuộc anh muốn gì?
Hoắc Chinh cũng không rõ mục đích của đối phương là gì?
– Tôi chỉ muốn…
Tên đàn ông áo bào xám muốn nói ra mục đích của mình, nhưng vẻ mặt hắn chợt biến đổi, giọng điệu bình tĩnh trước đó cũng trở nên kinh hoàng:
– Ngự khí phi hành!
– Cái gì là ngự khí phi hành?
Hoắc Chinh thật sự buồn bực.
– Bọn họ bay… Bọn họ thật sự bay xuống.
Giọng điệu kinh hãi của Fadini chợt truyền vào trong tai Hoắc Chinh.
Lúc này Hoắc Chinh mới nhớ đến lời nói trước đó của Hạ Thiên với công chúa Sama, Hạ Thiên nói sẽ đưa công chúa Sama bay từ trên kia xuống, chẳng lẽ Hạ Thiên thật sự bay?
Hoắc Chinh nghĩ vậy mà không khỏi nhìn lên trên, sau đó hắn thấy được một tình cảnh rung động, trên không trung có một thiếu nữ váy dày bay về phía bên này, váy trắng bồng bềnh giống như tiên nữ hạ phàm. Nhưng tiên nữ này đang tay trong tay với một người đàn ông, dù hai bên cách nhau khá xa nhưng Hoắc Chinh vẫn có thể xác định một nam một nữ đó chính là Hạ Thiên và công chúa Sama.
– Đúng là thần tích… Điều này sao có thể, chẳng lẽ là thần tiên sao?
Hoắc Chinh thì thào nói.
– Quá lợi hại.
Trên mặt Fadini cũng tràn đầy vẻ sùng bái, thời điểm này cả Fadini và Hoắc Chinh cũng đã quên người đàn ông áo bào tro ở bên cạnh.
Hoắc Chinh nhìn chằm chằm lên không chẳng chút mắt, Hạ Thiên và công chúa Sama đang phi hành, hắn tin đây chính là thần tích, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến. Lúc này hắn muốn được nhìn rõ một chút, thấy rõ hình ảnh này cũng làm hắn cảm thấy cuộc đời này không sống uổng phí.
Vài phút sau Hạ Thiên và công chúa Sama đã chạm đất.
– Ôi, hay quá, cảm giác quá tuyệt, em còn muốn bay lần nữa.
Gương mặt công chúa Sama đỏ bừng, vì hưng phấn mà càng thêm xinh đẹp.
– Vợ công chúa, một ngày chỉ có thể bay một lần, nếu không cũng chẳng còn khí lực mà rơi xuống.
Hạ Thiên chân thành trả lời.
– Thật vậy à?
Công chúa Sama có hơi thất vọng, nhưng nàng cũng không cưỡng cầu:
– Ngày mai chúng ta lại bay.
– Được, ngày mai rồi bay.
Hạ Thiên đồng ý, nhưng hắn cũng không phải tiêu hao hết công lực vì ngự khí phi hành, vì thứ này tiêu hao nhiều công lực nhưng hắn không mất hết nhanh như vậy, hắn chỉ không muốn công chúa Sama tiếp tục ở lại tường thành mà thôi.
– Hạ tiên sinh, vừa rồi có một…
Hoắc Chinh lúc này mới nhớ đến người đàn ông áo bào tro vừa rồi, nhưng hắn quay đầu lại xem xét và phát hiện đối phương đã biến mất không chút tăm tích.
Điều này càng làm cho Hoắc Chinh cảm thấy quỷ dị, vì vậy hắn lập tức nói tất cả cho Hạ Thiên, hắn cảm thấy đối phương chưa hẳn đến vì mình hay Fadini, mà hướng về phía Hạ Thiên hoặc công chúa Sama.
– Người đàn ông mặc trường bào màu xám?
Hạ Thiên nghe nói như vậy cũng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ là người đàn ông áo bào xám xuất hiện ở Thanh Phong Sơn vài hôm trước? Nếu thật sự là người kia, bây giờ người này về thủ đô, chẳng lẽ nhà của đối phương ở thủ đô?
Hạ Thiên suy nghĩ mà nhớ đến một sự kiện, hắn hỏi Hoắc Chinh:
– Anh nhớ rõ tướng mạo của người đàn ông kia sao?
– Nhớ rõ.
Hoắc Chinh vội vàng nói.
– Vậy chút nữa cậu vẽ ra cho tôi.
Hạ Thiên phân phó.
– Không có vấn đề, đợi khi công chúa Sama quay về, tôi sẽ vẽ ngay.
Hoắc Chinh đồng ý, bây giờ hắn thấy mình được làm việc cho Hạ Thiên là một niềm vinh hạnh lớn.
– Bây giờ anh quay về làm ngay, tôi muốn đưa Vợ công chúa đến chỗ của mình, đại sứ quán không an toàn.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
– Nhưng, Fadini tiểu thư bên kia…
Hoắc Chinh nhìn Fadini, hắn cảm thấy Fadini sẽ không đồng ý để Hạ Thiên đưa công chúa Sama về nhà. Một công chúa xinh đẹp như vậy bị một người đàn ông mang về nhà, dù là kẻ ngốc cũng biết sẽ có chuyện gì phát sinh, Fadini chắc chắn không muốn vị công chúa mới mười sáu tuổi phải gặp tai họa.
Nhưng Hoắc Chinh còn chưa nói dứt lơi thì không cần tiếp tục nói, vì Hạ Thiên đã bế công chúa Sama lên, sau đó hai người biến mất trong tầm mắt của hắn.
Trong tiếng gió lạnh còn vọng lại âm thanh của Hạ Thiên:
– Chúng tôi về trước, các người chậm rãi về sau nhé.
Fadini lập tức choáng váng, công chúa Sama cứ như vậy bị người ta đưa đi sao?
… Bạn đang đọc truyện Hạ Thiên – Quyển 11 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/ha-thien-quyen-11-full/
Yêu Tinh Biệt Uyển.
Lần này quyết tâm luyện công của Tiểu Yêu Tinh là rất lớn, trừ những lúc ăn cơm và đi ngủ, hầu như nàng dùng tất cả thời gian để luyện công, mục tiêu chính là có thể bay lượn. Tuy nàng cảm thấy người bình thường muốn bay là rất khó, nhưng nàng có một người chồng không bình thường, muốn bay chắc chắn không khó.
Vì luyện công mà hai ngày qua Tiểu Yêu Tinh đã bỏ cả máy tính, hôm nay là tiết nguyên tiêu, nàng cũng không muốn về nhà, nàng muốn tiếp tục luyện công, nàng cảm thấy mình là thiên tài, chỉ cần vài ngày nữa là có thể bay mà thôi.
Đáng tiếc là dù Tiểu Yêu Tinh là thiên tài, nhưng nàng cũng chỉ là một thiên tài có tiềm lực mà thôi, ví dụ như cơ thể của nàng, tiềm lực vô hạn, luyện vài ngày làm nàng cảm thấy mình không cầu tiến quá lớn. Điều này làm cho nàng nổi giận, xem ra muốn bay cũng không dễ dàng gì.
Không thể nghi ngờ Tiểu Yêu Tinh không phải là người rất kiên nhẫn, lần này nàng luyện vài ngày xem như mặt trời mọc từ hướng tây. Vì vậy mà sau bữa trưa hôm nay nàng phát hiện mình không muốn luyện, nàng cảm thấy mình nên đi hưởng thụ cảm giác vô định trên. Sự thật quá tàn khốc, nàng muốn bay cũng khó như vậy, dù sao thì muốn bay sẽ được bay.
– Ta là Tiểu Yêu Tinh, muốn bay mà cũng không thể, khổ sở rèn luyện ba ngày nhưng cố gắng không thu được mục đích hiệu quả…
Tiểu Yêu Tinh vừa vọc máy tính vừa hát, nhưng lời ca của nàng chợt bị sửa lại rối loạn:
– Ta là một Tiểu Yêu Tinh nho nhỏ, muốn bay lại không thể bay, biết đâu một ngày bay lên trời sẽ bị chồng đá xuống, vì chồng sợ mình biết bay sẽ không còn cần đến hắn…
Điện thoại chợt vang lên, Tiểu Yêu Tinh đưa mắt nhìn, thì ra là Hạ Thiên điện thoại đến.
– Chồng là kẻ lường gạt, gạt mình mỗi ngày luyện công, chính mình thì chạy đến chỗ chị Hàm chơi bời, tôi không tiếp điện thoại của anh nữa.
Tiểu Yêu Tinh lầm bầm một câu, sau đó nàng tiếp tục vọc máy tính, nàng vừa chơi vừa hát:
– A a a a, ta là một Tiểu Yêu Tinh vui vẻ…
– Á, đau quá.
Một cảm giác đau đớn từ mông truyền đến, cảm giác đau đớn thật sự có thể làm cho Tiểu Yêu Tinh phát khóc, nàng quay đầu thì thấy Hạ Thiên bất mãn đứng nơi đó, nhưng nàng cũng bất mãn rồi trề môi nói:
– Chồng, sao anh lại đánh mông em?
– Ai bảo em không tiếp điện thoại?
Hạ Thiên tức giận nói một câu, sau đó hắn bế Tiểu Yêu Tinh chạy ra ngoài.
– Chồng, ôm em đi đâu đấy? Anh không được ném em ra, đây là nhà em, anh đừng ném em ra.
Tiểu Yêu Tinh chợt luống cuôngs.
– Anh không ném em ra, anh chỉ muốn đem một người đi vào, em sửa chữa lại hệ thống phòng ngự, đừng để chúng gào lên là được.
Hạ Thiên lúc này đã đặt Tiểu Yêu Tinh xuống, sau đó hắn tức giận nói.
Tiểu Yêu Tinh lúc này mới phát hiện mình ở bên ngoài Yêu Tinh Biệt Uyển, đồng thời trước mặt nàng cũng có một cô gái rất xinh đẹp, người này mặc váy dài, còn là người nước ngoài.
– Chồng, cô ấy là ai?
Tiểu Yêu Tinh dùng ánh mắt có chút ghen ghét nhìn cô gái đối diện, trong lòng không khỏi bực bội, cô gái này hình như nhìn còn ngon hơn cả mình.
– Cô ấy là Sama, là vợ công chúa của anh, trước tiên em đừng hỏi, đi vào trước rồi nói sau.
Hạ Thiên tức giận nói.
– Được rồi.
Tiểu Yêu Tinh cũng không tình nguyện nhưng vẫn đưa công chúa Sama vào Yêu Tinh Biệt Uyển.
Mười phút sau.
Sau khi biết được cô gái kia là công chúa Sama, hơn nữa chỉ mới mười sáu tuổi thì Tiểu Yêu Tinh thật sự buồn bực. Trước đó nàng thấy dáng người của mình là khó ai sánh được, nàng còn tự nói với mình, nàng còn chưa đến mười bảy, nàng còn tiềm lực phát triển, nhưng công chúa Sama này mới mười sáu mà nhưng nhìn còn ngon hàng hơn cả nàng.
– Người nước ngoài đúng là…
Tiểu Yêu Tinh lầm bầm một câu, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên:
– Chồng chồng, anh không thương em.
– Sao anh không thương em?
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội.
– Anh làm cho thân hình các cô ấy trở nên tốt như vậy, sao không làm cho em tốt hơn?
Tiểu Yêu Tinh cũng có lý do mười phần.
– Vợ Tiểu Yêu Tinh, thân hình của các nàng vốn là tốt như vậy, Vợ công chúa cũng tốt sẵn, anh có làm gì đâu?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Yêu Tinh:
– Em muốn trở nên tốt hơn thì phải chịu khó luyện công.
– Chồng gạt người, trước kia chị Hàm nào có tốt như bây giờ, nhưng sau khi ở cùng với anh thì tốt hơn.
Tiểu Yêu Tinh không tin, nàng và Mộc Hàm rất quen thuộc, trước đó dáng người của Mộc Hàm nào có tốt như bây giờ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/07/2020 03:29 (GMT+7) |