Mặc dù mục tiêu của cô không phải là ra nước ngoài, nhưng nhất định phải rời khỏi Thượng Hải, cái thành phố nơi mà Chu Trầm có ở đó không thể trở thành nơi giam cầm thứ hai của cô được.
Bản chất hai con người quyết liệt như nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Chu Trầm không hiểu Triệu Đường Diên, anh đã quen kiểm soát tất cả mọi thứ của cô, kể cả việc lựa chọn cho tương lai chính cô. Triệu Đường Diên cũng không hiểu rõ Chu Trầm, nhưng thời gian ở chung lâu dần cô từ từ nhận ra tính cách Chu Trầm dường như cũng thích được đối đãi dịu dàng, ít nhất là lúc hai người bọn họ sống chung là như thế, chính vì vậy mà trong cục diện này cô ấy mới tốt với Chu Trầm hơn một chút.
Tuy cô cũng cảm thấy bất ngờ nhưng đúng là như vậy, bình thường chỉ cần cô vừa khóc vừa làm nũng, Chu Trầm sẽ không làm gì cô nữa.
Có lẽ vì cô giả vờ ngoan ngoãn, Chu Trầm vẫn chưa phát hiện ra bản chất thật của cô đó thôi.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, cô cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng Chu Trầm vẫn còn đứng canh ở đây, nhìn dáng vẻ như không có ý định đi ra ngoài.
Cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ nghẹn ngào, nhìn Chu Trầm nói: “Em muốn quay lại trường.”
Chu Trầm nhăn mày lại nói: “Không được.”
“Ngày mai em vẫn phải lên lớp.”
“Sáng mai anh đưa em về sớm.”
“Nhưng giờ em muốn đi ngủ.”
“Không thể ngủ ở đây được sao?”
Triệu Đường Diên không nói lời nào, ngồi trên giường nhìn anh, trông cô không chút gì giận dỗi, trái lại có chút tủi thân, là cô giả bộ mà thôi.
Quả nhiên, giọng điệu Chu Trầm lúc này không còn hung dữ nữa. Nhưng sự nhường nhịn này cũng không vượt qua giới hạn của anh, anh coi trọng lợi ích kinh doanh liền sẽ phát huy đến cùng cực, cho dù Triệu Đường Diên có khóc có ầm ĩ thế nào đi nữa, anh đều chịu đựng được. Nhưng với điều kiện người kia cũng không làm ngược lại nguyện vọng của anh, nếu không anh sẽ tuyệt đối không nhường nhịn đối phương.
Chu Trầm nhìn chằm chằm vào lòng ngực đang nhấp nhô không thể che lấp bởi ống tay áo rộng thùng thình kia, mặt lạnh lùng nói: “Tối nay em cứ mặc như thế mà trở về à? Bên ngoài là những hạng người nào, không ai nói em biết sao?”
Triệu Đường Diên kéo quần áo xuống, yên lặng một lúc.
“Vậy thì em đi ngủ đây.”
“Em ngủ đi.”
“Anh đi ra ngoài.”
Chu Trầm liếc cô một cái.
Cô cả gan như thế từ lúc nào vậy?
Cả hai người đều đang dần thay đổi. Một khi hợp đồng kết thúc, Triệu Đường Diên quay lại là chính cô, cái nhân cách mà bị một khúc củi đánh gục ở làng chai nhỏ đó, vừa rõ ràng vừa đau khổ. Chạy khỏi làng chài, thoát khỏi mối quan hệ hợp đồng này, nỗ lực mà đi về hướng Bắc, đi về hướng tự do. Còn Chu Trầm thì sao? Tại sao anh lại thay đổi?
Triệu Đường Diên lại bắt đầu tỏ ra yếu đuối, diễn kịch là sở trường của cô, đôi mắt nhỏ bé, đáng thương nhìn anh.
“Chu Trầm, giờ đầu em rất đau, rất muốn đi ngủ, anh đi ra ngoài được không?”
Trước đây Chu Trầm không chịu nổi nhất là dáng vẻ lúc cô làm loạn trên giường, nhưng hiện giờ cũng không nhịn được dáng vẻ khóc lóc nũng nịu của cô.
Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng ở đây, chỉ cần ở lại, phòng của anh cô muốn ngủ thì cứ ngủ.
Nhưng Chu Trầm vẫn tỏ ra rất hung hãn, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, khí thế hừng hực bước nhanh đi ra.
Anh không đóng cửa lại, Triệu Đường Diên thấy anh vừa ra ngoài liền đứng dậy nhanh chóng đóng cửa, cả người cô mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã khụy xuống bên cạnh giường.
Chu Trầm nghe thấy bước chân từ phía sau, tưởng rằng cô hối hận rồi muốn anh quay lại, dừng bước một chút, giây kế tiếp lại nghe thấy tiếng đóng cửa.
“Ầm!”
Trong nháy mắt mặt của anh tối sầm lại.
Lần kinh ngạc hiếm thấy trong ba mươi hai năm cuộc đời của Chu Trầm, vẫn bị anh kìm nén xuống.
Ở Quan Di không thiếu chỗ ngủ, nhưng Chu Trầm không đi ra ngoài, cũng chẳng muốn ngủ. Hay nói cách khác, giấc ngủ của anh và Triệu Đường Diên không giống nhau, nhưng khi nhìn thấy Triệu Đường Diên chống trả quyết liệt như vậy, cái thứ nằm ở phần thân dưới anh cũng nguội lạnh dần.
Dù sao ngay cả từ “cưỡng hiếp” cô cũng nói ra rồi, Chu Trầm cảm thấy bản thân không đến nỗi cầm thú vậy.
Anh đã quên đi bản thân đã có lúc thú tính như thế nào.
Mặc dù anh tức giận, nhưng đổi lại nhìn từ một góc độ khác lại cảm thấy không thể hoàn toàn trách Triệu Đường Diên được, là chính anh nói “Một đêm một trăm vạn” trước, một cô gái bé nhỏ như Triệu Đường Diên nhất định sẽ rất buồn.
Lời nói này có thể nói với người khác, từ trước giờ Chu Trầm chưa từng quan tâm con gái sẽ suy nghĩ thế nào, thậm chí khi anh thốt ra câu nói này, những người con gái khác còn tỏ ra mừng rỡ cầu xin anh bên cạnh nhiều đêm hơn nữa kìa.
Nhưng Triệu Đường Diên lại không giống họ.
Chu Trầm nghĩ tới nghĩ lui trong lòng có chút áy náy.
Anh nhìn ra khung cảnh rực rỡ bên ngoài cửa sổ mà tâm trạng chẳng vui.
Trầm lặng trong bầu không khí này, bỗng điện thoại của anh vang lên.
“Tổng giám đốc Chu.” Giọng trợ lý nhẹ nhàng, “Anh và cô Triệu có đang ở cùng nhau không ạ?
Chu Trầm trên tay cầm điếu thuốc, “Nói đi.”
Trợ lý càng thêm yên tâm, trước khi gọi cuộc điện thoại này anh ấy còn có chút lo lắng khi báo cáo vấn đề cho Chu Tổng sẽ bị cô Triệu nghe thấy.
“Giáo sư Từ đã giúp cô Triệu viết xong thư giới thiệu rồi, đang ở trường học đợi đóng dấu nữa thôi.”
“Ngăn nó lại.” Chu Trầm lạnh lùng nói.
“Giáo sư Từ sẽ không vui đâu…”
“Không cần xen vào.”
“Vậy phía cô Triệu thì…”
“Danh sách này ai cũng muốn đi đúng không? Hay chỉ có mình Triệu Đường Diên mới đi được?” Chu Trầm bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Trợ lý nghe vậy liền hiểu: “Tôi biết rồi Tổng giám đốc Chu, người được chọn ra nước ngoài tốt nghiệp rất nhanh sẽ được chỉ định.”
Chu Trầm lạnh lùng tắt điện thoại, đốt lên điếu thuốc thứ hai của đêm nay.
Nicotine làm anh tỉnh táo, không giống cái người nằm ngủ say trong phòng kia chỉ biết làm anh tức giận.
Đợi khi xác định Triệu Đường Diên không thể ra nước ngoài được, cô chỉ có thể ở lại đây, ở lại bên cạnh anh, thì dùng cách gì cũng được.
Chu Trầm thầm nghĩ, chỉ cần cô nghe lời, bất cứ gì anh cũng có thể cho cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại nhẹ nhõm hơn một chút.
Triệu Đường Diên tỉnh lại trong cơn sốt cao, trong phòng không mở đèn, cô vốn không quen thuộc cách bày trí bên trong căn phòng này, càng không biết công tắc đèn ở đâu, chỉ có thể lần mò từ trong bóng tối ra khỏi phòng ngủ, không cẩn thận đầu gối đụng trúng cạnh tủ ở bên cạnh, loạng choạng ngã trên mặt đất.
Cô nhăn mặt nghĩ: Cái tủ mà đặt chỗ này có phải bị điên không?
Ý thức tỉnh táo còn sót lại bị cô dùng để ghét bỏ thiết kế trong căn phòng này của Quan Di.
Cô chịu đau chầm chậm di chuyển ra ngoài phòng ngủ, bên ngoài im ắng, không một bóng người, cô càng lầm tưởng Chu Trầm đã rời khỏi rồi.
Triệu Đường Diên từ bỏ ý nghĩ đi tìm người giúp mình, cô ngả người trên ghế sofa không hề nhúc nhích, cùng lắm chỉ là phát sốt, ngủ một giấc dậy sẽ khỏe ngay thôi.
Cô dần chìm vào mê man, nheo mắt nhìn ánh trăng ngoài kia đang chiếu qua rèm cửa.
Cô chợt nhớ ra hôm nay là ngày mười lăm âm lịch, ánh trăng kia tròn như đĩa ngọc, treo nơi cao cao trên sông Hoàng Phổ, xuyên qua nơi vũ trụ xa xôi phản quang đầy những tia sáng trên mặt nước.
Vậy mà cô vẫn có thể nhớ câu thơ của Lý Bạch, câu mà ngàn đời người truyền tụng nhau “Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương”.
Vầng trăng trên Đảo Lộc cũng vừa to vừa tròn như thế, chiếu rọi cả biển khơi, chiếu rọi luôn những chiếc thuyền đánh cá lênh đênh ngoài kia.
Cô có chút nhớ bà nội rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gái bán hoa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/10/2023 11:59 (GMT+7) |