Khi Triệu Đường Diên tỉnh dậy, anh đã chạy bộ trở về, đang tập luyện trong phòng gym riêng trong nhà.
Cô tự giác rời giường đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị bữa sáng.
Nếu bình thường ra, với lượng vận động giống như đêm hôm qua, Triệu Đường Diên nhất định đến gần trưa mới rời giường rồi đặt đồ ăn bên ngoài. Nhưng dù sao Chu Trầm cũng còn đang ở đây, cô có thể bị đói chứ Chu Trầm không thể bị đói.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Chu Trầm không đến cô cũng sẽ không phải vận động nhiều như vậy.
Triệu Đường Diên nhớ rõ Chu Trầm quen ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cà rốt bào sợi trộn với bột, chiên thành bánh kếp đặt ở một bên đợi nguội, lại làm hai bát mì dầu hành sau đó lấy canh đậu xanh tối qua đã chế biến sẵn được đặt trong ngăn đá tủ lạnh.
Kỳ thi nghiên cứu sinh sắp đến nên sức ăn của cô cũng tăng lên theo áp lực.
Cũng may cô theo Chu Trầm lâu như vậy rồi nhưng cũng không thấy anh kén ăn, cái gì cũng ăn được.
Ở phương diện ăn uống, Chu Trầm thật sự không giống với một người đưa ra phán quyết cao nhất cho một công ty đang niêm yết trên thị thường.
Đợi cô chuẩn bị xong bữa sáng Chu Trầm cũng vừa tắm rửa xong đi ra. Nhìn thấy bữa sáng trước mặt Triệu Đường Diên rõ ràng là nhiều hơn mọi khi, anh nhíu mày, khó trách tối qua anh thấy cảm giác cơ thể ấy đầy đặn hơn một chút so với trước kia.
“Tí nữa dọn dẹp đồ đạc của em đi, dẫn em lên núi chơi vài ngày.” Chu Trầm nói.
Triệu Đường Diên hơi ngạc nhiên: “Anh không cần phải đi làm sao?”
“Vừa mới đi công tác về không được nghỉ ngơi sao?” Anh hỏi lại.
Triệu Đường Diên mím môi có một chút do dự:
“Sắp tới kỳ thi rồi, em muốn ở nhà ôn bài…” Nhưng thật ra là gần đây cô rất mất ngủ vì lo lắng sẽ không thi đỗ, luôn có cảm giác tội lỗi mỗi khi ra ngoài chơi.
“Khi nào thi?”
“Cuối tháng mười hai.”
Chu Trầm cười cười: “Vậy còn bốn tháng, cũng không thể cứ cắm đầu ôn bài, phải ra ngoài giải sầu chứ?”
Triệu Đường Diên suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, cô đã không ra ngoài sáu ngày rồi, mấy ngày qua toàn gọi một tí đồ ăn bên ngoài hoặc khi dì giúp việc khi tới dọn dẹp sẽ nấu cơm mang đến cho cô.
“Em có cần phải chuẩn bị cái gì không?”
“Tùy ý đi, cũng chỉ là đi ra ngoài leo núi cùng với mấy người bạn thôi.”
Câu nói của Chu Trầm làm tay cầm cái muỗng của Triệu Đường Diên hơi dừng lại một chút.
Mối quan hệ của cô và Chu Trầm vẫn chưa hề công khai với người ngoài, dù sao chuyện của họ cũng không phải là dùng quan hệ yêu đương giữa nam nữ bình thường là có thể giải thích được. Một người có ý chơi đùa còn một người thì cần tiền, tất cả đều hiểu rõ trong lòng.
“Làm sao? Sợ phải ra ngoài cùng tôi sao?” Chu Trầm hỏi.
Triệu Đường Diên suy nghĩ vài giây sau đó lắc đầu, nở nụ cười với anh, “Không có, chỉ là đang nghĩ không thể làm anh mất thể diện.”
Dù sao cũng là quyết định của Chu Trầm, cô ngoan ngoãn nghe lời, sắm tốt vai diễn của mình là được.
Dọn dẹp xong bát đũa Triệu Đường Diên quay lại phòng để quần áo tìm ra vali nhỏ mà chưa từng dùng đến của mình, Chu Trầm ở thư phòng lật cuốn <Giải nghĩa từ trong sách cổ> mà cô đặt trên bàn.
Triệu Đường Diên đi vào hỏi anh: “Có cần em sắp cho anh vài bộ đồ thể thao không?”
Chu Trầm gật đầu, Triệu Đường Diên sau khi xác nhận lại trở về sắp xếp quần áo của mình.
Gần tới trưa bọn họ mới xuất phát, Triệu Đường Diên trang điểm nhẹ, mặc lên người một bộ quần áo giản dị, Chu Trầm rất ít khi mặc chung kiểu quần áo với cô như vậy, nhìn qua tuổi tác hai người cũng không còn chênh lệch nhiều lắm.
Tài xế đã chờ sẵn dưới nhà, anh ta nhận lấy vali trong tay Chu Trầm, Chu Trầm cả người thoải mái nắm tay Triệu Đường Diên ngồi ở ghế sau.
Quãng đường khá dài.
Triệu Đường Diên và Chu Trầm thực ra không có chủ đề chung nào để nói ngoài chuyện giường chiếu, khi hai người ở cùng nhau đa số là Chu Trầm nói còn cô nghe, lúc này Chu Trầm có lẽ vì còn một số việc trong công ty chưa xử lý xong nên lên xe liền nói chuyện điện thoại với trợ lý, Triệu Đường Diên dứt khoát mở phần mềm từ vựng ra.
Cô đeo tai nghe nên không phát hiện ra Chu Trầm đã cúp điện thoại đang nghiêng đầu nhìn cô.
Mái tóc dài của cô gái được buộc cao ở sau đầu thành đuôi ngựa để lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, nhìn thấy vậy anh bỗng có chút ý định. Anh dịch sát lại gần rồi áp môi sát lỗ tai cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Cả người cô bỗng run lên như có một dòng điện chạy qua.
Tay phải Chu Trầm ôm lấy cô còn tay trái đưa lên tháo tai nghe của cô xuống: “Đã ra ngoài chơi nên để bản thân mình thoải mái mới tốt.”
Triệu Đường Diên nghe lời mà cất điện thoại đi.
Chu Trầm hài lòng đưa tay ôm cô chặt hơn, nâng cằm dựa vào vai trái của cô chợp mắt nghỉ ngơi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gái bán hoa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/10/2023 11:59 (GMT+7) |