Họ ngồi ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất, họ có thể nhìn thấy rõ ràng Bến Thượng Hải bên kia sông thông qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Nơi đó có xe cộ qua lại rất vội vã cùng những người đang đi bộ, họ qua lại không ngớt trong cái thành phố nhộn nhịp này, cố gắng để lưu lại ở nơi này, nhưng sau đó bắt đầu một cuộc sống mới để thay đổi số phận của mình.
Nhà hàng phục vụ rất cẩn thận và chu đáo, đem lên những món ăn cũng vô cùng bắt mắt ngon miệng.
Triệu Ðường Diên nhìn về phía nhân viên phục vụ đã trang điểm rất tinh tế nói lời cảm ơn, cô đã dần dần quen với việc được người khác phục vụ như vậy.
Hai năm nay ở bên cạnh Chu Trầm cô đã thích ứng với cuộc sống của xã hội thượng lưu, anh đem cô từ một khu làng chài nhỏ nghèo túng đi ra rồi biến cô thành một cô gái ăn mặc rất sang trọng quý phái. Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, cho nên lúc ở trường Triệu Ðường Diên sẽ cố gắng sống một cuộc sống bình thường nhất có thể, để tránh cho thời gian sau này trong lòng không cảm thấy quá chênh lệch hay sinh ra những đau khổ không rõ lý do.
Nỗi đau của con người đa phần bắt nguồn từ những ham muốn không thể thỏa mãn cùng sự thiếu kiên nhẫn của bản thân.
Cô không chỉ học được cách cải thiện năng lực của bản thân, mà còn học cách kiểm soát ham muốn của chính mình.
Cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức được điều đó.
“Khi nào em sẽ trở lại trường học?” Chu Trầm hỏi cô.
Cô rũ mắt suy nghĩ rồi nói: “Hôm nay ạ.”
Nhìn thấy Chu Trầm kinh ngạc, cô liền nói thêm: “Buổi tối trong khoa còn có một cuộc chia tay cho mấy sinh viên đã tốt nghiệp chúng em, nếu xin vắng mặt sẽ rất phiền phức.”
Chu Trầm suy nghĩ hai giây rồi nói: “Vậy mấy giờ kết thúc? Anh kêu tài xế qua đón em.”
Tâm tình Triệu Ðường Diên dao động, buông dao nĩa trong tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Em đang muốn nói với anh, em muốn chuyển về trường trước, chỉ còn mấy tháng nữa là bước vào kỳ thi nghiên cứu sinh rồi, trường học cách Lan Ðình ở bên kia hơi xa nên chạy xe sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.”
Đợi kỳ thi tốt nghiệp của cô kết thúc, thì quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chấm dứt, cô cũng không cần phải trở lại đây nữa.
Trong mấy tháng này đã làm cho cả hai người đều thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Không nghĩ tới Chu Trầm lại trầm mặc một lúc.
“Trường học của em cách đây không xa, tài xế cũng có thể đón em mà.” Anh lạnh lùng nói.
“Nhưng là thế này, em đã đăng ký thêm một lớp học phụ đạo, ở trường thì cũng bắt đầu rồi, nhưng thường xuyên có lớp học vào buổi tối lúc kết thúc thì cũng đã mười một mười hai giờ rồi.” Cô bày ra bộ dáng rầu rĩ khó xử nói: “Cuối tuần em cũng có thể trở về, bình thường anh cũng bận rộn mà, như vậy cũng không khác biệt so với lúc trước lắm, chẳng qua là lúc anh làm việc thì em ở trường học mà thôi.”
Chu Trầm trên cơ bản cuối tuần mới có thể tới Lan Ðình, tuy rằng số lần đến thăm gần đây rất nhiều.
Anh nhíu mày, nhớ tới thỏa thuận mà họ đã lập ra khi bắt đầu mối quan hệ này.
Thời gian hai năm sao lại nhanh như vậy.
Anh đang suy nghĩ nếu như muốn tiếp tục thì làm thế nào để kéo dài thời hạn hợp đồng đây.
Triệu Ðường Diên ở bên cạnh anh được hai năm, cô rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nên phải có phần thưởng có cô chứ. Không phải cô vẫn muốn đi Bắc Kinh sao? Khi hợp đồng mới thỏa thuận xong, anh sẽ chuyển chủ sở hữu căn nhà Haidian cho cô.
Anh hiểu những suy nghĩ này tạm thời không cần nói bây giờ, chờ cô thi nghiên cứu sinh xong rồi nói sau.
“Thứ sáu nhất định phải trở về.” Anh nói.
Triệu Ðường Diên mím môi, suy nghĩ hai giây rồi nói: “Ðược rồi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gái bán hoa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/10/2023 11:59 (GMT+7) |