– Mông Khai Nguyên ta không biết dạy dỗ, nuôi ba nghiệp chướng hai lớn một nhỏ các người, làm mất mặt Mông gia, cũng tổn hại đến gia phong của Mông gia!
– Hôm nay, không làm ra tấm gương, Mông Khai Nguyên ta không thể thuyết phục được ban chúng Thống lĩnh Hoa Nam bang, không xứng làm Trưởng gia tộc.
– Ta bây giờ, trước mặt toàn bộ anh em và các Trưởng lão thân thích, tự tay chặt đứt ba nghiệp chướng này, vì đại nghĩa diệt thân, để răn đe!
Nói xong, Mông Khai Nguyệt bất tình lình lấy ra súng lục đã lên đạn từ eo của thân vệ bên cạnh, nhắm ngay con trai thứ Mông Khâm của mình!
Mọi người vô cùng kinh hãi, không ai ngờ tới, Mông Khai Nguyên có thể điên cuồng đến mức làm ra hành động giết chết con trai và cháu trai của mình để củng cố địa vị của ông ta, để bình ổn lửa giận của Trưởng lão.
Mông Khuyết ở bên cạnh lúc này cực nhanh chạy đến ôm lấy cánh tay cha mình, lộ vẻ xúc động khuyên nhủ:
– Cha, đây đều là quỷ kế của Dương Thần để chúng ta tự giết lẫn nhau, đừng mắc mưu hắn!
Mông Khai Nguyên chặn ngang cái tay của con cả.
– Cho dù không phải thứ đồ này do Dương Thần đưa tới, Mông Khai Nguyên ta cũng không cho phép con cháu ta là thứ không bằng heo chó!
Pằng pằng pằng!!!
Ba tiếng súng liên tục vang lên, khói thuốc súng kích thích thần kinh của mọi người ở đây, tất cả đều ngơ ngẩn.
Mông Khuyết và Mông Triết Long ở bên cạnh lại không ngờ Mông Khai Nguyên nói nổ súng liền nổ súng, ngay cả ngăn cản cũng không kịp.
Trên mặt Mông Khâm, Mông Triết Tân và Trương Linh đều dừng ở vẻ mặt khó tin và không cam lòng, máu cũng đã tràn ra từ lỗ thủng ở trên trán…
Ba thi thể vẫn còn ấm nóng ngã xuống sau ba phát súng, trong mắt Mông Khai Nguyệt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng rất nhanh lại bị sự dữ tợn bao trùm.
Ông ta có thể ngồi ở vị trí bang chủ mấy chục năm uy vọng như núi, chính là dựa vào sự tàn khốc đến mức tận cùng, cho dù là đối với con cháu chính mình sinh ra, khi bất đắc dĩ, nói giết là giết!
Mọi người ở đây vốn có chút tâm tư trào phúng, lúc này cũng không dám tiếp tục nói huyên thuyên, trong lòng sợ hãi vạn phần đối với Mông Khai Nguyên.
Ba phát súng của Mông Khai Nguyên, không chỉ giết ba kẻ bại hoạt của Mông gia, mà còn cắt đứt cả những ý niệm đoạt quyền của không ít người!
Cũng không biết có phải lý do vì tiếng súng vang lên hay không, Mông Kỳ lúc trước phiêu nhiên ra ngoài, lúc này sắc mặt hơi tái mà quay về phòng hội nghị.
Mông Khai Nguyên khom người nói:
– Trưởng lão, ba kẻ nghiệt súc đã bị bắn chết, đã kính với phép nhà!
Mông Kỳ có chút vừa lòng gật đầu.
– Không tệ, không nhìn nhầm người. Việc này nếu ngươi không xử lý tốt, thì vị trí gia chủ cũng không cần làm nữa. Ta đã có tính toán, xin chỉ thị của vài lão tổ tông trong tộc, sẽ có một người tới thay cho ngươi.
– Lần giải quyết này của người, lão phu rất vừa lòng, nhưng chuyện còn chưa chấm dứt, Dương Thần vô liêm sỉ kia đánh vào nhược điểm Mông gia ta, ngươi định làm thế nào?
– Trưởng lão yên tâm, kỳ thật Dương Thần cầm được thứ này, uy hiếp cũng không lớn, tôi sẽ gọi điện cho thủ tướng Ninh của Ninh gia, tin rằng có thể quay giáo lại!
– Được vậy thì tốt.
Mông Kỳ cũng không hỏi nhiều, nhưng việc đó nên để Mông Khai Nguyên nghĩ, ông ta chỉ để ý linh bảo gia tốc có tìm về được hay không, một cái xoay người, hắc bào lần thứ hai phiêu nhiên rời khỏi phòng nghị sự.
Trên thực tế, Mông Kỳ ra ngoài lúc trước, thứ nhất là bị sỉ nhục không nhỏ, thứ hai là ra ngoài tìm xem có gặp ba Trưởng lão Mông Khoát hay không.
Kết quả, ba người Mông Khoát dường như chưa có dấu hiệu trở về, điều này khiến Mông Kỳ buồn bực. Theo lý mà nói, thời gian dài như vậy cũng đã có thể vờn quanh toàn bộ Thái Bình Dương một vòng rồi, hay là đã xảy ra bất trắc?
Dù sao, Dương Thần vẫn còn gọi điện thoại được, ba người Mông Khoát không có lý do để không tìm thấy Dương Thần.
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 15 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/duong-than-quyen-15-full/
Trên Thái Bình Dương, nước biển xanh thẳm, từng trận gió biển.
Trên bong thuyền tàu Erebos, Dương Thần đang phơi nắng, Bàn Nhược bên cạnh không biết khi nào đã đã thay bikini, quỳ gối bên cạnh Dương Thần, tận tâm tận lực hầu hạ chủ nhân ăn uống và mát xa.
Bộ ngực lớn trên người nữ ninja kiêu ngạo, mà bên dưới chiếc quần chữ T màu hồng nhạt mơ hồ nhìn thấy vị trí lõm xuống, hai bên mông trắng cong lên giống như không hề mặc gì, gợi cảm vô cùng.
Dương Thần biết người phụ nữ này vẫn là vì mình không muốn cô, không tìm thấy cảm giác an toàn, nhưng Dương Thần thật sự không nghĩ lại chọc vào thứ nợ phong lưu nào nữa.
Tuy nói người phụ nữ như Bàn Nhược, thuần túy coi mình là “tế phẩm” để dâng hiến, cũng không cần mình chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Lâm Nhược Khê.
Chẳng sợ cô đã tuyệt nhiên muốn ly hôn với mình, nhưng trong lòng Dương Thần, vẫn khó tránh khỏi vướng bận.
Qua hơn nửa canh giờ, Dương Thần vẫn chờ tin tức, ước đoán xem Mông gia lúc này loạn như nào.
Cuối cùng, tin tức cũng đến, di động của Dương Thần vang lên.
Bàn Nhược là một “thư ký” chuyên nghiệp, đưa tay lấy di động đưa đến vị trí vô cùng thoải mái để Dương Thần nghe được, ấn nút nhận điện thoại.
– Dương Thần, cháu lần này tự hại mình rồi.
Gọi tới chính là Lý Mạc Thân.
– Ư? Có ý gì?
Dương Thần hỏi.
– Cháu có phải thông quá gián điệp, đem những bối cảnh tham ô của các quan viên liên quan đến Mông gia, cùng những hành vi không trong sạch của bọn họ, con gái riêng, đặc biệt là tài sản ở nước ngoài, điều tra ttoi71 cùng?
Dương Thần giật mình cười cười.
– A? Thì ra chú biết rồi? Tin tức cũng thật nhanh, điều tra những thứ này đối với cháu cũng không khó, thủ hạ của cháu trên thế giới có hacker mạnh nhất, cũng có đặc công mạnh nhất.
– Cháu chỉ là đưa danh sách những quan viên liên quan đến Mông gia giao cho Mông Khai Nguyên, căn cứ xác thực cụ thể đều ở trong tay cháu. Những thứ này, các chú hẳn là cũng muốn nhỉ. Thủ trưởng Số 1 chẳng lẽ không muốn biết, dưới mắt ông ấy có bao nhiêu thủ hạ đáng chết sao?
Hai ngày trước, Dương Thần sắp xếp để Macedonia đi điều tra về tư liệu của các quan viên liên quan đến Mông gia, chờ đến lúc này để chặn đầu đánh một cái thật đau.
Mông gia nếu như mất đi mạng lưới liên lạc và kinh doanh nhiều năm như thế, tổn thất hẳn là rất lớn.
– Hồ đồ!
Lý Mạc Thân lại trực tiếp quở trách nói:
– Cháu nghĩ quá ngây thơ rồi! Cháu cho là những người này, những tài liệu này cháu tra ra được, Thủ trưởng không tra được sao? Cháu ở nước ngoài điều tra ra, chẳng lẽ chúng ta ở trong nước lại không điều tra được?
– Không phải chúng ta không biết những người này có quan hệ với Mông gia, mà là cho dù bọn họ thật sự tham ô hay làm những chuyện không giống người đi nữa, thì nhóm người này đều là những người không phải nói động đến là có thể động, nói đổi là có thể đổi!
Dương Thần buồn bực.
– Có ý gì, lẽ nào, bọn họ còn hiếu kính tiền cho Số 1?
Dương Thần cũng không tham chính, cũng không hề làm kinh doanh. Đối với những thứ này, hắn chỉ xem mặt ngoài, cũng không hiểu lắm.
Lý Mạc Thân cười khổ nói:
– Cháu cho là, giết được hết tham quan sao? Chính là cái gọi là, người không vì mình, trời tru đất diệt.
– Quan viên, là loại công tác không sản sinh ra sức lao động của xã hội. Nói trắng ra là, loại công tác chức năng hành chính này từ lúc sinh ra, liền nhất định phải dùng đặc quyền bóc lột để kéo dài.
– Cháu có lẽ cảm thấy chú sao lại nói một cách không biết xấu hổ. Nhưng làm quan, nếu không tham, chẳng lẽ thật sự vì nhân dân phục vụ sao? Hy sinh mình để thành toàn cho người khác? Cháu cảm thấy trên xã hội này, có mấy người làm được điểm ấy?
Dương Thần ngạc nhiên, hy sinh chính mình, thành toàn người khác, làm được việc này chỉ sợ chỉ có Phật tổ.
– Trên thế giới này, không có quốc gia nào có quan viên thật sự thanh liêm. Có lẽ có, nhưng chỉ là một con số rất ít, mười tên quan thì chín tên tham, đây là việc không thể tránh khỏi, nhân tính chính là như thế.
– Người đời thường thống hận tham quan, bởi vì bọn họ căn bản không có cơ hội đi làm quan, nếu bọn họ có thể làm quan, chẳng lẽ thực sự sẽ làm thanh quan? Không hẳn.
– Thủ trưởng Số 1, ông ấy lo lắng chính là những quan viên này có thành tích hay không. Nếu đổi để người khác thay thế, liệu có làm được tốt hơn người đó hay không, chứ không phải là nói, người đó là tham quan, phải lập tức đổi.
– Trị quốc không thể hành động theo tình cảm, cũng không thể một mặt đen, cũng không thể một mặt trắng, trong mắt nếu như không có hạt cát, vậy đó chính là phẫn thanh, chứ không phải quốc sĩ.
Buổi nói chuyện của Lý mạc Thân khiến Dương Thần quay về nơi bắt đầu.
– Tuy rằng cháu không hoàn toàn đồng ý lời nói của chú, nhưng cũng tính là hiểu được…
Dương Thần bất đắc dĩ cười nói:
– Xem ra, nhóm người này, cho dù Mông gia thật sự khai ra, các chú cũng không thể xử lý.
– Đó là tất nhiên, những quan viên đó không ít đều là cấp Sở, thậm chí là cấp bộ, bọn họ đều có mạng lưới của mình, hệ lụy sẽ càng động toàn thân.
– Phần danh sách này của cháu, chúng ta tất nhiên muốn áp chế, cháu cũng đừng nghĩ làm chuyện khác, Mông gia không phải gia tộc cháu có thể dễ dàng lay động như vậy.
– Hơn nữa, hành động này của cháu khiến Số 1 rất bất mãn… Chú cho cháu biết, Dương Thần, Mông gia có thể là lo ngại Thủ trưởng Số 1, lo ngại Dương gia mới dám không tùy ý bắt con gái cháu và người phụ nữ của cháu.
– Nhưng, nếu Số 1 không hài lòng cháu, đừng nói là bắt con gái cháu, phụ nữ của cháu. Cho dù là giết con gái cháu, cháu cũng không cách nào phản kháng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/11/2020 03:29 (GMT+7) |