Hai tay cầm lấy Hãn Hải Kiền Khôn tráo, trong lòng Đường Tam không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ thứ này đến tột cùng là cái gì? Hắn không nóng lòng đem hồn lực chuyển vào trong đó mà cẩn thận nhìn quang ảnh lưu chuyển xung quanh vật thể đặc thù này. Hơn nữa cũng phóng ra tinh thần lực dò xét trong đó.
Nhưng là, Đường Tam vừa mới rót một tia tinh thần lực vào cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo này, chợt đúng lúc này, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng không cách nào hình dung được đem tinh thần lực của chính mình dội ngược lại. Cả người cầm Hãn Hải Kiền Khôn tráo bật ngửa về phía sau, đại não trống rỗng, trong một khắc tỉnh táo cuối cùng, hắn chỉ cảm giác được có một đồ vật gì đó nện mạnh trên đầu của mình.
Nếu nói tia tinh thần lực của Đường Tam vừa phát ra là suối nhỏ, thì năng lượng tinh thần mà Hãn Hải Kiền Khôn tráo phát ra để phản kháng lại là biển, căn bản hai bên không cùng một cấp độ. May mắn hắn chỉ đem vào một tia tinh thần lực rất nhỏ, hơn nữa tinh thần lực của bản thân lại được trí tuệ hồn cốt trợ giúp củng cố, nếu không phản kích của cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo này cũng đủ để linh hồn bị tổn thương.
Vật đập mạnh vào đầu Đường Tam, chính là Hãn Hải Kiền Khôn tráo. Mũi tháp mạnh mẽ đập thủng một lỗ nhỏ trên trán Đường Tam. Lấy độ cứng cỏi của da dẻ Đường Tam cũng dễ dàng bị phá vỡ như vậy thì có thể thấy lực lượng của đỉnh tháp lớn như thế nào. Đương nhiên lúc nó đâm vào Đường Tam, tự thân cũng tản mát ra một cỗ lam quang đặc thù làm cho phòng ngự của Đường Tam nhất thời mất đi hiệu quả. Sau đó nó mới có thể thành công phá rách da dẻ.
Máu tươi chảy xuôi, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo xoay tròn, chỉnh thể áp vào vết thương trên trán Đường Tam giống như là có linh tính vậy. Máu tươi của Đường Tam không ngừng rót vào trong đó, vốn vầng sáng màu lam nay dần dần chuyển sang màu đỏ.
Mà quang mang khôi phục kĩ năng của đùi phải cốt Lam Ngân Hoàng dưới tác dụng của Hãn Hải Kiền Khôn tráo lại không có chút hiệu quả nào, một điểm khép miệng vết thương cũng không có, máu tươi vẫn cứ không ngừng rót vào trong đó.
Thời gian không dài, đột nhiên xuất hiện lam quang nhàn nhạt từ cái lồng phiêu đãng bay ra, ngưng kết thành một hư ảnh mờ ảo. Thanh âm già nua mà bình thản vang lên. “Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu rồi. Rốt cuộc cũng để cho ta tìm được một người có mùi vị máu tươi không tồi, cũng rốt cuộc tìm được một người có thể chất phù hợp thừa nhận hãn hải chi lực.”
Lam quang chợt lóe lên, một lần nữa biến vào trong Hãn Hải Kiền Khôn tráo. Mà vầng sáng trên cái tháp tam giác này cũng đột nhiên thu liễm, thoát li khỏi miệng vết thương trên trán Đường Tam, sau đó xoay tròn từ từ lại rơi vào trong tay hắn. Mà lúc này, tháp tam giác đã lại khôi phục màu lam, chỉ có trung tâm thoáng xuất hiện một tia hồng quang mà thôi.
Không còn bị Hãn Hải Kiền Khôn tráo hạn chế, vết thương trên trán Đường Tam nhanh chóng khép miệng lại, nhưng hắn vẫn như trước lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Trong cơn mê, thế giới ý thức của Đường Tam phảng phất cảm nhận được có đồ vật gì đó hấp dẫn thân thể cùng linh hồn mình. Lực hấp dẫn khổng lồ khiến hắn không cách nào khống chế thân thể của mình.
Dần dần, cỗ hấp lực đó khiến hắn ngày càng suy yếu, phảng phất hết thảy chung quanh đều tan biến. Sau đó, một cỗ lực lượng đặc thù rót vào trái tim, sau đó chậm rãi chảy vào trong óc, hóa thành một chất dịch kết hợp cùng một chỗ với đại não. Cảm giác suy yếu vẫn đang còn, nhưng đại não lại cực kì tỉnh táo, tuy không thể cảm thụ thế giới bên ngoài, nhưng có thể cảm giác rõ ràng được bộ dáng mạch máu lưu chuyển trong cơ thể, thậm chí cảm nhận được biến hóa rất nhỏ bên trong nội phủ.
Dần dần, ý thức Đường Tam lại mông lung như trước. Không biết qua bao lâu thời gian, hắn mới tỉnh lại. Bên ngoài sắc trời đã tối đen, không phải chỉ có mình hắn mà Sử Lai Khắc lục quái đều tụ tập lại nơi đây. Trừ bỏ Tiểu Vũ ngồi yên mờ mịt nắm lấy tay hắn, năm người còn lại đều có vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Ân! Sao mọi người đều tới đây?” Đường Tam vuốt vuốt thái dương huyệt của mình, chậm rãi ngồi dậy.
Chứng kiến hắn tỉnh táo trở lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Đái Mộc Bạch trầm giọng nói: “Tiểu Tam, ngươi sao lại bị như vậy? Nếu ngươi không tỉnh lại, chắc chúng ta sẽ phải đi thỉnh đại sư, Phất Lan Đức viện trưởng đó.”
Áo Tư Tạp nói: “Chúng ta đã kiểm tra thân thể ngươi rồi, phát hiện khí huyết của ngươi bị tổn hao nặng. Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Nghe hắn nói như thế, Đường Tam cũng cảm giác được mình có chút suy yếu. Nhưng loại cảm giác này đã là trạng thái sau khi hắn được đùi phải cốt Lam Ngân Hoàng chữa trị.
Ánh mắt Đường Tam nhìn về phía tay phải, hắn phát hiện cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo đã lẳng lặng nằm yên trong bàn tay mình. Nhưng kì dị là, ánh sáng chói mắt lộng lẫy đã biến mất, mặc dù toàn thân như trước vẫn màu lam trong suốt, nhưng hiện tại chỉ như một khối bảo thạch bình thường mà thôi.
“Là nó làm cho ta hôn mê. Không ngờ tới trong một khối nho nhỏ như vậy lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ đến thế.” Đường Tam đem cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo đến trước mặt mọi người, đem tất cả mọi việc từ khi hắn vào hoàng cung kể ra tất cả.
Nghe xong lời của hắn, Trữ Vinh Vinh nói: “Nói như vậy, đây là một thứ đồ tốt rồi. Bệ hạ bảo ngươi rót hồn lực vào, nhưng ngươi lại rót tinh thần lực vào. Hoàng thất có thể…”
Mặc dù nàng không có nói hết ý, nhưng mọi người vẫn hiểu được ý tứ. Đái Mộc Bạch cầm cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo trong tay, nói: “Thử xem chẳng phải là sẽ biết hay sao?” Vừa nói, hắn liền không chút do dự đem hồn lực của mình rót vào trong đó.
“Mộc Bạch” Đường Tam có chút lo lắng kêu lên một tiếng, muốn đoạt lại cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo nhưng Đái Mộc Bạch đã rót hồn lực vào trong đó rồi. Hắn vốn sợ Đái Mộc Bạch bị như mình nên mới định cướp lại cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo để chính mình thử nghiệm. Chỉ là, nguy hiểm cũng không có phát sinh. Hoặc nói cách khác, không có phát sinh ra bất kì chuyện gì.
Hồn lực Đái Mộc Bạch rót vào một đi không trở lại, mà cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo cũng không có xuất hiện bất kì biến hóa gì. Chỉ có một tia lam quang lóe ra, sau đó lại khôi phục bình thường, cũng không có biến hóa gì kịch liệt.
“Đái lão đại, có phát hiện gì không?” Mã Hồng Tuấn hỏi.
Đái Mộc Bạch đau đầu nói: “Cũng không có phát hiện gì. Hồn lực ta rót vào cũng không thấy đâu.” Trong tay nhẹ bẵng đi, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo đã trở lại tay của Đường Tam.
Nộ quang trong mắt Đường Tam lóe lên, trầm giọng nói: “Mộc Bạch, sau này đừng như vậy nữa, quá nguy hiểm.”
Đái Mộc Bạch mỉm cười nói: “Huynh đệ, không nên để ý tới chuyện nhỏ đó làm gì”
Nhìn vẻ tươi cười trên mặt hắn, vẻ mặt Đường Tam không khỏi mềm lại, bất đắc dĩ lắc đầu. Ánh mắt chuyển hướng đến Hãn Hải Kiền Khôn tráo.”Để ta thử xem”
Vừa nói xong, hắn liền cẩn thận rót một tia hồn lực vào trong đó. Có lần giáo huấn trước, lần này hắn càng thêm cẩn thận, chỉ rót một lượng hồn lực cực kì nhỏ vào trong Hãn Hải Kiền Khôn tráo.
Nói cũng kì quái. Lúc trước Đái Mộc Bạch rót hồn lực vào thì không có phản ứng gì, thế mà khi tới tay Đường Tam lại khác hẳn. Sau khi hắn rót một tia hồn lực vào đó thì ngay lúc này lam quang chợt chói mắt. Khối tháp tam giác màu lam phảng phất như sống lại, bảo quang dày đặc lưu chuyển, vẻ bề ngoài huyễn lệ y như lần đầu Đường Tam gặp nó. Từng đợt lam quang như gợn sóng nhấp nhô trong gian phòng. Một tia vân lộ kì dị xuất hiện trên mặt ngoài của nó. Đường Tam lúc này có thể cảm giác được rõ ràng rằng, Hãn Hải Kiền Khôn tráo đang tràn đầy khát vọng đối với hồn lực của mình, theo tiềm thức đột nhiên gia tăng hồn lực rót vào đó.
Trữ Vinh Vinh biến sắc, theo tiềm thức lui về phía sau một bước, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì nàng phát hiện, cái tháp tam giác nho nhỏ này, không ngờ lại mang đến cho mình một cảm giác muốn lễ bái.
Đó là sự run sợ đến từ võ hồn. Dù là Cửu Bảo Lưu Ly tháp một trong những loại võ hồn đẳng cấp cao nhất, không ngờ cũng có cảm giác muốn cúng bái nó. Vật này đến tột cùng là cái gì?
Cửu Bảo Lưu Ly tháp của Trữ Vinh Vinh không chỉ là phụ trợ võ hồn. Nếu như công bằng mà nói, nó là cực phẩm trong những loại bảo vật võ hồn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng có thể ở Canh Tân thành tìm được rất nhiều khoáng thạch quý giá.
Mà lúc này khối Hãn Hải Kiền Khôn tráo lại mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng kinh người. Nếu như nói Cửu Bảo Lưu Ly tháp là một tòa thành trong giới bảo vật, thì khối Hãn Hải Kiền Khôn tráo trước mặt chính là ngọn Ngũ Hành Sơn cao cao tại thượng.
Lúc này tất cả mọi người đều bị quang mang huyễn lệ từ Hãn Hải Kiền Khôn tráo hấp dẫn, cũng không có chú ý tới biến hóa của Trữ Vinh Vinh.
Theo lượng hồn lực của Đường Tam không ngừng rót vào, lam quang càng lúc càng thịnh. Trong quang mang lóng lánh, chiếc tháp màu lam trong suốt từ trong lòng bàn tay hắn chậm rãi trôi nổi, sau đó bay tới trước mặt hắn mới ngừng lại, hơn nữa tự thân nó lại liên tục xoay tròn.
Ngay lúc Đường Tam không rõ lí do, từ trong Hãn Hải Kiền Khôn tráo chợt hiện ra một tia huyết sắc quang mang. Ngay sau đó, một cỗ lam quang đột nhiên bắn vào mi tâm hắn. Đường Tam chỉ thấy toàn thân rung lên một trận, lượng tin tức khổng lồ trong nháy mắt thông qua tinh thần truyền vào trong não hắn. Cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi, linh hồn cùng ý thức của Đường Tam chìm đắm trong một thế giới kì diệu. Vừa nhìn qua thì đó là một cảnh trời cao biển rộng. Phía dưới là đại dương mênh mông, trên đỉnh đầu lại là bầu trời xanh vạn dặm không có một đám mây. Cái loại cảm giác thể xác và tinh thần tương thông làm hắn trong lòng sinh ra khát vọng vô tận. Cảm giác suy yếu của thân thể trong thời khắc này đã không còn lại chút gì.
Một lượng tin tức khổng lồ truyền vào trong não, với mỗi một tin tức đều vô cùng minh bạch. Tin tức trong cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo này không ngừng biến hóa, bày ra vô số tác dụng của nó. Phương pháp sử dụng cũng dễ dàng in sâu vào trong não hải của Đường Tam. Không cần trí nhớ, nó vẫn cứ nương theo linh hồn Đường Tam mà vĩnh viễn tồn tại.
Trong lúc những người khác trong Sử Lai Khắc thất quái đang khẩn trương nhìn tình hình trước mắt, một đạo lam quang từ trong Hãn Hải Kiền Khôn tráo rót vào mi tâm của Đường Tam. Thân thể Đường Tam thoáng rung động rồi khôi phục lại bình thường. Nhưng ngay sau đó, toàn thân của hắn đều được bao phủ bởi tầng lam quang huyễn lệ. Thân thể bay lên hướng tới cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo đang chậm rãi phiêu đãng trước mặt.
Tay trái tự nhiên mà ưu nhã giơ lên, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo nọ liền phiêu nhiên rơi vào lòng bàn tay của Đường Tam, tiếp tục quay tròn. Mỗi một lần quay tròn, lam quang trên người Đường Tam lại sáng chói thêm một chút. Nơi quang mang mạnh mẽ nhất chính là đầu, sau lưng, đùi phải cùng cánh tay phải, đúng là bốn chỗ mà hắn có Hồn cốt.
Sử Lai Khắc lục quái ngoại trừ Tiểu Vũ vẫn mịt mờ nhìn Đường Tam, năm người khác theo tiềm thức đã đứng thành một vòng tròn xung quanh Đường Tam. Bọn họ cảm giác được trên người Đường Tam đang phát sinh một loại biến hóa kì dị. Mặc dù không biết là cái gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được hẳn không phải là tạo thành thương tổn mà là một loại biến hóa có ích.
Từng vòng lam quang ba động không ngừng chung quanh Đường Tam, đưa hết thảy thân thể hắn phủ thành một màu lam. Trong hai mắt Đường Tam, lam quang Phún ra nuốt vào, cùng với quang mang của Tử Cực Ma Đồng bắn ra trước kia bất đồng. Quang mang này nhìn qua trong suốt long lanh, giống như là kéo dài ra từ thân thể hắn vậy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Khi Đường Tam từ trong thế giới kì diệu đó tỉnh lại, thứ đầu tiên bắt gặp chính là ánh nắng chói chang từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào nói cho hắn biết trời đã sáng. Trong lúc bất tri bất giác, một đêm cứ thế trôi qua.
Thân thể lặng yên bay xuống. Ánh mắt ân cần nhìn các đồng đội, Đường Tam không khỏi cảm thán nói một tiếng: “Lễ vật mà Thiên Đấu đế quốc đem tặng thật sự quá lớn mà!”
Mã Hồng Tuấn không nhịn được hỏi: “Tam ca, thứ này đến tột cùng là cái gì?”
Đường Tam ôm lấy Tiểu Vũ đang ngủ tại một nơi không xa nói: “Đi, ra bên ngoài ta sẽ cho các ngươi xem.”
Cặp mắt ngái ngủ của Tiểu Vũ nhìn quanh mông lung, thấy người ôm mình là Đường Tam liền tựa đầu vào trong lòng hắn, trong chớp mắt đã lại thiếp đi.
Ra khỏi nhà gỗ, đi tới bên ngoài hậu viện, lam quang trong mắt Đường Tam chợt lóe, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo bỗng bay lên không trung, trôi nổi trước người hắn, cứ theo người hắn mà di chuyển, không cần sử dụng đôi tay nắm giữ.
Thân hình dừng lại, Đường Tam nói: “Mặc dù ta không biết vì sao Đái Mộc Bạch rót hồn lực vào đó lại vô dụng, nhưng hiện tại ta đã nắm rõ phương pháp sử dụng nó. Thứ này dù gọi nó là thần khí cũng không quá phận. Nếu như nói Bát Bảo Như Ý Nhuyễn Giáp do thần tượng Lâu Cao chú tạo là thần khí, thì thứ này chính là thần khí trong thần khí. Các ngươi nhìn thử xem!”
Vừa nói, lam quang trong mắt Đường Tam lại cường thịnh lên. Tại vị trí mi tâm của hắn, một hình tháp tam giác hài hòa hiện ra. Hãn Hải Kiền Khôn tráo bay lên trời, trong chớp mắt đã cao đến năm thước. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy nó càng lúc càng to ra, trong nháy mắt đã phóng đại lên hàng trăm lần. Lam quang từ trong nó lóe lên rơi xuống đất, đem toàn bộ Sử Lai Khắc thất quái bao phủ bên trong.
Chung quanh biến thành một thế giới chỉ toàn màu lam, nhưng lại có thể thấy rõ ràng mọi việc bên ngoài, tựa như một cái tháp tam giác trong suốt vậy.
Đường Tam nói: “Đây là tác dụng thứ nhất của nó, cũng là tác dụng lớn nhất. Sau khi hình thành cái lồng này, nó giống như một cái phòng, đem chúng ta bảo vệ trong đó. Đồng thời, sau khi đem chúng ta bao phủ, liền có thể tàng hình. Chẳng những che giấu thân thể chúng ta, còn có thể hoàn toàn ẩn giấu hơi thở của mỗi người. Có nó, trong bất kì tình huống nguy hiểm gì chỉ cần phóng xuất nó ra liền có thể bảo vệ chúng ta.”
Vừa nói, Đường Tam liền giơ tay trái lên, lam quang biến mất. Hãn Hải Kiền Khôn tráo đã lần nữa trở lại trong lòng bàn tay. Tay trái Đường Tam lại lần nữa ném ra, nó liền xoay tròn hướng tới Đái Mộc Bạch bay đến.
Đái Mộc Bạch đột nhiên cảm giác được một cỗ nguy hiểm khó hiểu, theo tiềm thức lui về phía sau. Nhưng là, hắn chỉ thấy lam quang trước mặt lóe lên một cái, cái Hãn Hải Kiền Khôn tráo chợt phóng đại lên, đem thân thể hắn bao phủ trong đó. Nhưng không có lớn như trước đây, không gian trong đó chỉ đủ cho thân thể hắn mà thôi. Sau khi giam Đái Mộc Bạch vào trong đó, hắn giật mình phát hiện thân thể mình không thể nhúc nhích được.
Lam quang chợt lóe lên, Hãn Hải Kiền Khôn tráo một lần nữa được thu hồi. Lần này nó trực tiếp hóa thành một đạo lam quang bay vào trong mi tâm của Đường Tam, sau đó biến mất không có dấu vết.
“Đây là tác dụng thứ hai của nó. Kĩ năng thứ nhất tên là Hãn Hải Hộ Thân tráo, kĩ năng thứ hai tên là Càn Khôn Định Thần tráo. Còn có kĩ năng thứ ba, tên là Hãn Hải Cuồng Đào. Kĩ năng thứ tư tên là Càn Khôn Phá Ma. Hai kĩ năng này đều dùng để công kích. Ta có thể cảm giác được, nó có uy lực rất lớn, hơn nữa uy lực lại cùng với hồn lực của ta có quan hệ trực tiếp. Trong đó, tiêu hao ít hồn lực nhất là Hãn Hải Hộ Thân tráo, chỉ tiêu hao một thành hồn lực, có thể duy trì mười hai canh giờ. Trừ phi địch nhân tìm được nó, lại có thể công phá phòng ngự, lúc đó mới chạm được đến chúng ta. Càn Khôn Định Thần tráo có khả năng giam giữ phụ thuộc vào tinh thần lực của đối phương. Ta có thể khốn trụ được địch thủ có tinh thần lực không vượt quá ba lần so với mình, nhưng cũng không thể động chạm đến đối thủ, chỉ tạo cơ hội cho chúng ta tranh thủ rời đi. Cho dù là cách xa ngàn dăm, Hãn Hải Kiền Khôn tráo cũng có thể tùy thời trở về bên cạnh ta. Về phần hai cái kĩ năng công kích uy lực ta chưa biết có bao nhiêu, nhưng chắc chắn cũng không yếu, bởi vì bất kì công kích nào cũng đòi hỏi ta phải tiêu tốn toàn bộ hồn lực trong người. Kì dị là, mặc cho ta có bao nhiêu hồn lực, cũng chỉ trong một lần công kích sẽ bị nó làm hấp thụ hết tất cả hồn lực trong người, uy lực theo đó cũng biến hóa. Hãn Hải Cuồng Đào là quần thể công kích kĩ năng, mà Càn Khôn Phá Ma lại là đơn thể công kích kĩ năng.”
Nghe xong Đường Tam giải thích rất chi tiết như vậy, Đái Mộc Bạch không nhịn được nói: “Ta không ngờ Thiên Đấu đế quốc còn có thứ đồ tốt này. Thứ đồ chơi này xem như là một hồn đạo khí cấp bậc thần khí rồi. Có thứ này, chẳng phải chúng ta đi đâu cũng có năng lực tự bảo hộ mình sao?”
Đường Tam nói: “Cho dù tốt đến đâu thì cũng có mặt hạn chế. Bất quá, có nó thì khi nghỉ ngơi chúng ta không cần phải phái người tuần tra. Mọi người cả đêm đã không ngủ rồi, ta xem hôm nay chúng ta xuất hành không được, thôi để ngày mai cũng không sao.”
Đái Mộc Bạch nói: “Không có việc gì đâu, hôm nay đi thôi, đừng có trì hoãn. Đại sư đã tìm một chiếc xe ngựa to, mọi người có thể ở trên xe nghỉ ngơi cũng được. Chúng ta là hồn sư, thiếu một giấc ngủ có tính là bao chứ?”
Mọi người khẽ gật đầu. Nhìn bộ dáng, dường như là không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.
Đường Tam hoàn toàn có thể giải thích tâm tình của mọi người lúc này. Sau khi cùng Kiếm Đấu La đánh một trận, lĩnh ngộ dưới áp lực cực lớn đã khiến bọn hắn khắc sâu tầm quan trọng của áp lực đối với việc tăng cường thực lực. Lúc này lại có thêm thứ đồ tốt là Hãn Hải Kiền Khôn tráo, chuyến đi đến Hải Thần đảo này có thể giảm nguy hiểm xuống rất nhiều: “Được rồi. Chúng ta lập tức xuất phát!”
Xe ngựa đã được đại sư sớm chuẩn bị tốt cho bọn hắn. Đến đây đưa tiễn có các sư phụ trong Sử Lai Khắc học viện, Trữ Phong Trí, Kiếm Đấu La, Cốt Đấu La, các trưởng lão Đường Môn cũng được đại sư mời đến đây. Lại tự mình đưa Sử Lai Khắc thất quái cùng Bạch Trầm Hương lên xe ngựa. Tất cả vật phẩm cần mang theo đều được cất trong hồn đạo khí.
Trước chuyến đi khó tránh khỏi sự lưu luyến chia tay. Cho dù là đại sư, đối với Đường Tam cũng dặn dò hết chuyện này đến chuyện khác. Mà cơ hồ những lời dặn dò là bảo bọn họ phải lấy an toàn làm trọng.
Li biệt luôn đau thương. Chuyến đi này lại không biết sẽ đi trong bao lâu. Bạch Trầm Hương khóc trong lòng gia gia một hồi lâu, sau đó Bạch Hạc mới đem nàng đến trước mặt Mã Hồng Tuấn, dặn dò hắn phải bảo vệ nàng chu đáo. Mã Hồng Tuấn trịnh trọng đáp ứng, mà lúc này Bạch Trầm Hương cũng không có phản bác gia gia. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên nàng xa nhà. Dù trước khi đi thì cực kì hưng phấn, nhưng trong lúc này, nàng vẫn không tránh khỏi bi thương.
Đồng dạng phải rơi nước mắt chính là Trữ Vinh Vinh. Nhìn phụ thân mái tóc đã có chút loang lổ màu bạc, Trữ Phong Trí phải an ủi rất nhiều, nàng mới chịu lên xe ngựa.
Xe do bốn con ngựa kéo. Trữ Phong Trí phái cẩn thận phái một đệ tử bổn môn làm xa phu, điều khiển xe ngựa hướng đến bên ngoài Thiên Đấu thành.
Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa dần, quang mang trong mắt Trữ Phong Trí không khỏi ảm đạm đi vài phần. Tâm trí của mọi người dường như cũng đã rời đi cùng chiếc xe của Sử Lai Khắc thất quái.
Rất nhanh, chiếc xe ra khỏi cửa tây Thiên Đấu thành, theo đường lớn đi về phía tây. Đại sư cấp cho Đường Tam một tấm bản đồ khá chi tiết. Bọn họ phải đi xe ngựa cho đến mãi phía tây đại lục, tới vùng biển thuộc Thiên Đấu đế quốc. Sau đó lại đi thuyền. Đường xá cực kì xa xôi, theo tính toán của đại sư bọn họ cần khoảng chừng hai tháng mới có thể đến nơi.
Thùng xe ngựa rất rộng, dù ngồi mười mấy người cũng không có vấn đề gì. Đêm qua trừ Bạch Trầm Hương cùng Tiểu Vũ, tất cả mọi người đều không nghỉ ngơi, nỗi bi thương li biệt cũng đã dần xa, bọn họ liền ngủ thiếp đi.
Đái Mộc Bạch dựa vào góc bên trong ngủ, Chu Trúc Thanh rúc vào trong lòng hắn. Đường Tam ôm Tiểu Vũ ngủ, cho đầu nàng tựa vào vai hắn, cũng ngủ.
Trữ Vinh Vinh ôm cánh tay Áo Tư Tạp, đầu gối lên bờ vai của hắn, ở trong này có ba cặp, thì bọn họ chính là đôi ít thân mật nhất. Áo Tư Tạp ngồi chỗ đó vô cùng thành thật, chỉ khẽ nghiêng đầu qua phía Trữ Vinh Vinh.
Trong thùng xe, chỉ có duy nhất một người không ngủ là Bạch Trầm Hương. Trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện nọ. Lần đầu tiên xa nhà. Bất an khi rời xa nhà. Tưởng niệm đối với thân nhân. Còn có chút khẩn trương và vô cùng hưng phấn. Tối hôm qua ngủ rất cùng ngon, bây giờ sao còn có thể ngủ tiếp được chứ?
Bất quá, nàng không ngủ không đại biểu cho người bên cạnh nàng không ngủ được.
Người khác ngủ đều rất anh tĩnh, mà khi tên mập có thể hình khổng lồ này ngủ lại phát ra tiếng ngáy ầm ầm. Ban đầu Bạch Trầm Hương vẫn còn miễn cưỡng chịu được, nhưng càng ngày tiếng ngáy này càng vang. Xe ngựa theo thân hình mũm mỉm mà hơi có chút đong đưa. Thỉnh thoảng hắn còn hướng bên nàng mà dựa vào nữa chứ.
Bạch Trầm Hương đẩy đẩy mập mạp, đưa cái đầu sắp tựa vào vai mình đẩy ra. Nhưng chỉ tốn công vô ích, sau một hồi ngáy, hắn lại nhích lại gần.
Bạch Trầm Hương không phải không muốn đổi vị trí khác, thùng xe tuy lớn nhưng lúc này cũng đã không còn dư chỗ. Tổng cộng có hai hàng ghế rộng để ngồi, phân biệt ở hai bên thùng xe. Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp ở một bên. Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh đều là nửa ngồi nửa nằm. Mà bên này, Tiểu Vũ lại vắt đôi chân dài lên ghế, chiếm không ít diện tích. Chỗ ngồi cạnh mập mạp rất không ổn, Bạch Trầm Hương nghĩ nhất định phải đổi lại vị trí.
Bạch Trầm Hương không khỏi có chút hối hận. Mình lần này cùng đi với Sử Lai Khắc thất quái là đúng hay sai? Người khác đều có đôi có cặp. Chỉ có một người độc thân là tên mập mạp xấu xí bỉ ổi này. Nàng không phải không nghĩ đến chuyện bồi dưỡng tình cảm với mập mạp, dù sao gia gia đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn. Mà Bạch Trầm Hương trong gia tộc lại chỉ nghe lời của Bạch Hạc nhất.
Nhưng là, mỗi lần nhìn thấy một thân béo thịt của mập mạp, cái ý nghĩ gì cũng đều không có. Lúc này nghe thấy tiếng ngáy của hắn lại càng thấy đáng ghét.
Đúng lúc này, xe ngựa hình như vấp phải một cục đá nhỏ, cả thân xe nảy lên một chút. Những người khác đều tựa lẫn nhau nên không có việc gì. Nhưng Mã Hồng Tuấn đã ngủ say hai bên lại trống không, nên lúc chiếc xe nảy lên, cả thân thể khổng lồ nhất thời hướng về bên phía Bạch Trầm Hương đè ép lại.
“Ngươi…” Bạch Trầm Hương chống đỡ thân thể của mập mạp, nàng lại không dám lớn tiếng để tránh kinh động đến người khác, chỉ có thể một bên chống đỡ thân thể của mập mạp, một bên mau gọi hắn dậy.
Bạch Trầm Hương là một thuần mẫn hệ hồn sư. Làm một thuần mẫn hệ hồn sư như nàng, trừ bỏ tốc độ cùng khả năng phi hành, những phương diện khác không khác gì nữ hài tử bình thường. Mà Mã Hồng Tuấn cân nặng lại vượt quá hai trăm cân, dưới sự sóc nẩy này của xe ngựa, nàng đã không thể duy trì được nữa. Nếu như nàng tránh ra, tên mập ngã xuống xẽ áp vào chân của Tiểu Vũ.
Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Bạch Trầm Hương có chút nóng nảy. Đúng lúc này, nàng thấy cánh tay Mã Hồng Tuấn chớp lên trước mặt, trong lòng vừa động, liền cách một lớp quần áo cắn cho hắn một cái.
Mã Hồng Tuấn bị đau, nhất thời rùng mình một cái, từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Chứng kiến Bạch Trầm Hương đang có bộ dáng đẩy đẩy mình, liền vội vã chỉnh lại ngay ngắn, thấp giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Bạch Trầm Hương lúc này lông mày liễu đào dựng ngược, lấy tay dùng sức nhéo ở bên hông mập mạp một cái. Đương nhiên không phải nắm một cục lớn, chỉ dùng móng tay nắm một điểm thịt nhỏ, sau đó xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Mập mạp bị đau, há mồm muốn kêu to. Bạch Trầm Hương bị dọa sợ, vội vã nâng tay che cái miệng của hắn, mới không làm cho hắn phát ra một tiếng kêu này.
Cho đến khi sắc mặt của mập mạp dần hồi phục, nàng mới buông tay ra, vỗ vỗ vào bộ ngực cao vút của mình, trừng mắt oán trách liếc mập mạp một cái.
Không thể nghi ngờ, Bạch Trầm Hương rất xinh đẹp. Bộ dáng ai oán này của nàng càng thêm đáng yêu. Trên mặt cùng môi mập mạp vẫn còn lưu lại vẻ ôn nhuận trên bàn tay của nàng. Hắn cơ hồ trong tiềm thức làm ra một động tác bỉ ổi, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi của mình.
Bạch Trầm Hương nhìn ngây cả người. Nàng đột nhiên cảm giác được, chính mình là một con sơn dương đang đứng trước mặt một con sắc lang lớn. Thực lực của Mã Hồng Tuấn nàng hết sức minh bạch, chẳng lẽ tên mập mạp này muốn…
Nghĩ tới đây, nàng vội vã nhìn sang Tiểu Vũ đang ngủ thiếp đi bên cạnh, có chút sợ hãi nhìn Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn nhìn vẻ mặt của nàng không khỏi sửng sốt một chút. Sờ sờ khuôn mặt của mình, thầm nghĩ ta đáng sợ như vậy sao? Trong lòng không khỏi có chút đau đớn. Sự sợ hãi của Bạch Trầm Hương đã xúc phạm đến lòng tự ái của hắn. Đáy mắt chợt hiện ra một tia lãnh ý nhàn nhạt. Cũng không nhìn lại Bạch Trầm Hương, liền di động thân thể đến góc thùng bên kia, tựa vào góc thùng hai mắt nhắm lại, trong lòng thầm nghĩ ta có gì thua người đâu, chỉ hơi béo một tí, hơi xấu một tí thôi mà. Không muốn ta thì thôi, sau này bổn mập mạp không theo đuổi ngươi nữa vậy. Tam ca nói rất đúng. Dưa hái xanh không ngọt. Ta không tin rằng sau này không tìm được một cô nương xinh đẹp.
Nhìn mập mạp đã tựa vào bên kia ngủ, để lại cho nàng một không gian thật lớn, Bạch Trầm Hương không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bất quá, vẻ mặt vừa rồi của hắn là có ý gì? Trước kia hình như không có thấy hắn đối với mình lộ ra ánh mắt như thế! Nhìn thân thể mập mạp đang tựa vào thành xe, trong lòng Bạch Trầm Hương có chút khó chịu khó mà nuốt vào được.
Vì để nhanh đến đích, mọi người không dừng lại ở các thành trấn để nghỉ ngơi. Chỉ có lúc nào mấy con ngựa mệt mỏi mới có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, cắm trại ngay trong thôn quê.
Màn đêm buông xuống. Mọi người của Sử Lai Khắc thất quái từ trong giấc ngủ lần lượt tỉnh lại. Buổi tối họ không đi. Dù sao xe ngựa xóc nảy cũng khó mà tu luyện được, mà việc tu luyện ban đêm là không thể thiếu. Hơn nữa những con ngựa cũng cần nghỉ ngơi.
Đường Tam lấy thức ăn cùng nước uống từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ra. Lúc này đã là mùa thu, khí trời có chút lạnh. Đái Mộc Bạch dùng hổ trảo trong nháy mắt đã cắt được một bó củi lớn. Mã Hồng Tuấn dùng Phượng Hoàng hỏa diễm xẹt qua tạo thành đống lửa.
Đám nữ hài tử lấy nồi ra, một bên đun nước nóng, một bên nướng đồ khô. Mọi người cứ như vậy tề tựu quanh đống lửa.
Đường Tam rất nhanh phát hiện Mã Hồng Tuấn có chút kì lạ. Nếu là trước kia, hắn khẳng định không có chút do dự ngồi ngay bên cạnh Bạch Trầm Hương. Nhưng lúc này hắn lại ngồi bên cạnh mình, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Trầm Hương một cái, nhìn đống lửa ngẩn ngơ.
Lấy cánh tay khẽ đẩy mập mạp một cái, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Sao lại để Hương Hương ngồi một mình? Không đi bồi tiếp nàng sao?”
Mã Hồng Tuấn bĩu môi, cúi đầu thản nhiên nói: “Người ta coi ta là hồng thủy mãnh thú, ta còn đi làm gì cho người chán ghét. Sau này nàng là nàng, ta là ta. Mập mạp ta ngoài mặt tuy dày, nhưng cũng có hạn độ. Sau này ta cũng không làm phiền người ta nữa.”
Đường Tam sửng sốt một chút. Lúc này mới hiểu được vì sao Bạch Trầm Hương cùng với mập mạp lại không được tự nhiên. Trong giọng nói của mập mạp rõ ràng tràn ngập oán khí.
Mặc dù thanh âm Mã Hồng Tuấn không lớn, nhưng ngoại trừ Bạch Trầm Hương cùng Tiểu Vũ không nghe rõ, ở đây đều là cường giả cấp bậc hồn đế, tự nhiên là nghe rõ ràng.
Trữ Vinh Vinh buột miệng cười. Áo Tư Tạp thì có chút đồng tình nhìn Mã Hồng Tuấn. Lúc đầu chẳng phải chính mình cũng như vậy sao?
Đái Mộc Bạch thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trầm Hương, muốn nói cái gì đó, lại bị Chu Trúc Thanh vội vã níu lại. Chu Trúc Thanh không cần hỏi cũng biết Đái Mộc Bạch muốn nói gì. Làm lão đại của Sử Lai Khắc thất quái, hắn rất che chở đối với các huynh đệ của mình. Đừng nhìn hắn bình thường cùng mập mạp cười đùa, nếu mập mạp thật sự có chuyện, hắn thân là đại ca tuyệt đối không thể bỏ qua. Lúc này tâm tình mập mạp có vấn đề. Nếu hắn có thể mở miệng, không chừng sẽ nói với Bạch Trầm Hương: “Ngươi là ai chứ? Mập mạp của chúng ta có cái gì không tốt?” Cho nên Chu Trúc Thanh mới vội vã ngăn cản hắn.
Chính cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đái Mộc Bạch mặc dù cường hãn, nhưng Chu Trúc Thanh lại vừa vặn khắc chế được hắn. Ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu, sắc mặt của Đái Mộc Bạch mới hòa hoãn trở lại.
Đường Tam sẽ không xúc động giống như Đái Mộc Bạch, vỗ vỗ bả vai mập mạp nói: “Sao lại nhanh nổi giận như vậy? Đây dường như không phải là phong cách của ngươi nhỉ!”
Lúc này Áo Tư Tạp đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh mập mạp, đưa cho hắn một cây khôi phục đại hương tràng, nói: “Mập mạp, vừa mới ra khỏi cửa, sao các ngươi đã làm loạn lên thế?”
Mập mạp dường như phát tiết ra trên cây hương tràng của Áo Tư Tạp, mạnh mẽ cắn đứt một nửa. Sống lưng Áo Tư Tạp không khỏi một trận phát lạnh: “Ngươi sao vậy? Hương tràng của ta có thù oán gì với ngươi!”
Mã Hồng Tuấn cười khổ nói: “Được rồi. Các ngươi không cần nói gì cả. Ta tự biết mình muốn gì. Mẹ nó, dù sao ta cũng là phượng hoàng. Đợi sau khi đến thành thị, lão tử đi phát tiết một chút. Tiểu Áo, ngươi nói coi ta có ngốc nghếch không? Không có việc gì lại phải đi giả dạng chính nhân quân tử cả?”
“Ách…” Áo Tư Tạp im lặng không nói nên lời. Nếu bình thường, hắn đã nói vài câu châm chọc mập mạp. Nhưng nhìn bộ dạng buồn bực của hắn lúc này, thế nào cũng không nói nên lời. Ngẩng đầu lên nhìn Đường Tam, nhưng Đường Tam cũng chỉ mỉm cười hướng hắn lắc đầu. Đường Tam với việc tình cảm không hiểu rõ lắm, nhưng hắn có sức quan sát mà thường nhân không thể so sánh được. Từ các biểu hiện của Mã Hồng Tuấn, hắn có thể cảm giác được rõ ràng là Mã Hồng Tuấn đã thích Bạch Trầm Hương, mà không phải loại tình cảm thích thú với nữ sắc như trước kia nữa. Hắn đau buồn như vậy, chính là vì đang thất tình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/12/2020 11:29 (GMT+7) |