Mưa lạnh kinh khủng, mình không mặc áo mưa mà cứ vậy rong ruổi, muốn mượn cơn mưa này khiến cho bản thân tỉnh táo, nhưng sao càng dầm mưa càng thấy đau lòng. Mình chợt nhận ra nói luôn dễ hơn làm, gia đình quan trọng với mình hơn mình tưởng. Lúc trước cứ nghĩ khi xảy ra chuyện sẽ dễ dàng vượt qua được, song tới hiện giờ, khi nhớ đến sự giận dữ của ba và những giọt nước mắt bất lực của mẹ, lòng mình vẫn đau nhói.
Mình không còn giận hay trách ba, suy cho cùng mỗi người có một mục đích sống riêng. Ba cả đời sống vì gia đình, muốn bảo vệ thể diện gia tộc. Còn mình… hình như luôn chỉ vì bản thân, có lẽ ba nói đúng, mình thật ích kỷ.
Mình đã lún sâu quá rồi, không thể quay đầu. Nhưng mình tuyệt không hối hận. Giữa chị Diễm và gia đình, nếu được chọn lại cả ngàn lần, mình vẫn quyết chọn chị, vì chị mới là người đi cùng mình cả đời. Mình không thể sống thiếu chị.
Mưa lạnh giúp mình dần bình tĩnh lại, xoa dịu cái đầu nóng, đồng thời củng cố thêm quyết tâm vượt qua mọi định kiến để xây dựng tổ ấm với chị. Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ khuya, chợt nhớ chị ở nhà có một mình, chắc đang rất sợ và chờ đợi trong lo lắng, mình vội quay xe chạy nhanh trở về.
Tới nhà, vừa bước xuống xe, mở cổng, một bóng người liền từ trong chạy ào ra, chưa kịp định thần xem là ai vì trời tối quá thì người đó đã ôm ghì lấy mình. Nhìn kỹ lại thì là chị, mình thở phào.
– Chị cứ tưởng T ở luôn bên đó, bỏ chị không về nữa…
Giọng chị run rẩy vỡ òa trong cơn thổn thức, vòng tay siết chặt không rời.
Nội tâm mình rung động, chỉ cần thế này thôi, mọi hy sinh chịu đựng của mình đều xứng đáng. Mình ôm lấy thân hình mảnh mai, ôn tồn vỗ về:
– Khờ quá, sao em bỏ chị được!
Nhận ra hai đứa vẫn đứng ngoài trời mưa xối xả, mình cúi xuống bế luôn chị vào nhà. Căn nhà trống hoác nhưng may mà vẫn còn được một bộ ghế gỗ trước phòng khách, mình đặt chị xuống đó rồi đi lấy khăn, ân cần lau mặt, lau tóc cho chị.
Chị Diễm ngồi yên đón nhận sự quan tâm của mình, đôi mắt đỏ hoe còn long lanh ánh nước nhìn mình trìu mến, rồi chợt nhận ra điều khác lạ, chị hốt hoảng chạm tay lên mặt mình:
– Sao mặt T sưng vậy? Dượng lại đánh T nữa hả?
Nhắc mới nhớ, một bên mặt mình vẫn còn đau rát, sờ vào thì đúng là hơi sưng thật. Mình cười gượng:
– Không sao, em giải quyết xong hết rồi, chuyện này sẽ không lặp lại nữa!
Chị lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve vết sưng, mắt chớp chớp cố ngăn ngấn nước chực rơi xuống. Mình vội lau đi giúp chị, cười nói:
– Không được khóc! Từ nay em muốn cuộc sống của tụi mình luôn vui vẻ, không muốn thấy chị rơi nước mắt nữa, bất kể vì lý do gì!
Chị khẽ gật, mím chặt đôi môi để không khóc, rồi cứ thế dụi mái đầu còn ẩm ướt vào ngực mình:
– Mình có đang làm sai không T? Qua nay chị cứ thấy lòng mình không yên, chị sợ lắm!
Mình hiểu tâm trạng của chị, mình còn sợ nói gì tới chị chứ. Huống chi cửa ải lớn nhất không phải nằm ở mình, mà thuộc về chị. Dì dượng Hai vẫn chưa biết chuyện, mình dám chắc sau tối nay không thuyết phục được mình, có thể ngày mai ba mẹ mình sẽ báo chuyện này với dì dượng Hai, hòng nhờ dì dượng gây áp lực lên chị Diễm. Phận gái yếu đuối khó cãi lời cha mẹ, mình tin chị yêu và muốn sống trọn đời với mình, nhưng mình cũng không dám chắc chị có đủ dũng khí để đối diện với gia đình như mình vừa trải qua hay không.
Trầm ngâm hồi lâu, mình cúi xuống hôn tóc chị:
– Mình không sai, gia đình cũng không sai, quan trọng chỉ là sự lựa chọn của mỗi người thôi. Ngày mai có thể ba mẹ chị sẽ điện thoại hoặc lên tận đây tìm, chị có nghĩ tới sẽ làm thế nào chưa?
Vừa nghe mình nhắc tới chuyện này, cơ thể chị Diễm run lên, lắc đầu quầy quậy:
– Chị không biết nữa. Chị không dám nói chuyện hay gặp mặt ba mẹ chị đâu…
– Vậy cũng tốt. Trước mắt chị không cần phải nghe máy hay gặp mặt dì dượng Hai, vì em nghĩ có gặp thì kết quả vẫn như bên nhà em thôi, chỉ thêm khiến mọi người khó chịu, chẳng giải quyết được chuyện gì.
– Sau này thì sao T? Không lẽ mình cứ trốn tránh hoài? Ba mẹ chị lớn tuổi rồi, chị sợ ba mẹ không chịu nổi… – Giọng chị đầy lo lắng.
– Ráng đi! Tạm thời mình lánh mặt, chờ mọi chuyện lắng xuống, coi như cũng cho gia đình hai bên có thêm thời gian để bình tâm suy nghĩ thấu đáo. Khi nào em đi làm có tiền rồi, em sẽ đưa chị về quê thưa chuyện với dì dượng. Em hứa!
Chị nhẹ ưng thuận, mình lại nói:
– Chuyện tới nước này rồi, chị đừng mềm lòng khiến cho mọi cố gắng chịu đựng của em mấy hôm nay trở thành vô nghĩa nhen!
Chị ngẩng mặt nhìn mình, bỗng hơi rướn người lên hôn phớt qua môi mình, bẽn lẽn thú nhận:
– Nói T đừng cười, kể từ hôm qua dọn ra ngoài ở riêng với T, chị đã coi mình là vợ của T rồi. Mọi chuyện sắp tới chị nghe theo T hết…
Chẳng mấy khi chị chịu bày tỏ suy nghĩ thầm kín, lại còn là mấy câu động trời như vậy, e là ông trời nghe được cũng phải động lòng chứ đừng nói chi mình. Mình đứng hình hết mấy giây, sau đó nhìn gương mặt xinh xắn đang đỏ lựng lên vì xấu hổ, không thể nào kiềm lòng được bèn cúi xuống hôn ngấu nghiến lấy đôi môi son đang hơi mím thẹn thùng.
Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, trong phòng khách dưới ánh đèn neon trên cao không quá sáng, hai người quấn chặt lấy nhau trên chiếc ghế gỗ dài, hơi thở ngày càng dồn dập gấp gáp.
Khi mà tâm hồn mình ngây ngất bay bổng, chẳng còn biết trời trăng gì nữa, chỉ đầy ắp suy nghĩ đêm nay chị sẽ thuộc về mình vĩnh viễn thì bất chợt chị đẩy nhẹ mình ra, ấp úng:
– T… T chưa đẩy xe vô đó, cửa cũng chưa khóa nữa…
Giật mình ngó ra, đúng là chiếc AB cũ mèm của mình vẫn còn đội mưa ngoài cổng, cửa nhà thì mở toang hoác giống như mời gọi kẻ trộm. Mình luyến tiếc hôn trán chị một cái rồi mới chịu đứng lên, lụi cụi chạy ra ngoài đẩy xe vào, khóa kín cửa nẻo, không quên quan sát hàng xóm hai bên. Cũng may, trời mưa, lại khuya rồi nên mọi người đều đã đi ngủ, chắc không ai trông thấy bộ phim tình cảm tụi mình vừa đóng.
Nhân cơ hội mình bận bịu, chị ngồi lên chỉnh sửa lại đầu tóc và váy áo hơi xộc xệch, mặt vẫn còn đỏ ửng xấu hổ. Lúc này mình mới để ý, nhận ra chị mặc đồ bộ ở nhà thật thùy mị nền nã, vải mềm và mỏng thấm chút nước mưa dính vào làm lấp ló da thịt trắng nõn, nhìn chỉ muốn xịt máu mũi. Mình thầm tặc lưỡi, nhớ lại giây phút mê ly vừa trải qua, toàn thân tiếp tục nóng lên, cười cười bước tới gần chị.
Như đoán được ý định dê xồm của mình, chị Diễm ngăn chặn từ xa:
– Thôi nha! Tối nay vậy đủ rồi, T không được đòi hỏi nữa đó!
Mình lầm bầm mắng trong bụng, cũng tại chiếc xe chết toi. Nhưng nói vui vậy thôi, mình không quá quan trọng chuyện này, ngày mình và chị thành thân đâu còn xa nữa, cứ giữ gìn cho ngày trọng đại cũng vui, có cái để chờ mong.
– Ai đòi hỏi gì đâu nè, tự nhiên ôm ta đã rồi nói! – Mình bật cười châm chọc.
– Hứ, nhớ nói vậy nhen!
– He he, đói bụng quá! Chị ăn gì chưa? Hồi nãy về trễ quá, không còn ai bán đồ ăn nữa!
Bụng mình kêu inh ỏi, nhịn đói từ chiều đến giờ.
– Chưa. Chờ T về, chị đã ăn gì đâu. Chị xuống nấu mì gói hai đứa mình ăn hén!
Chờ mình gật đầu, chị vui vẻ ra sau bếp nấu mì. Cũng may hồi chiều tụi mình có mua một thùng mì gói phòng thân, không thôi đêm nay ngủ với cái bụng rỗng không rồi.
Trời mưa, ăn mì nóng cay cay ngon cực kỳ, hoặc cũng có thể do mình đói quá, vừa ăn vừa hít hà xuýt xoa liên hồi. Chị Diễm thì sợ ăn mì gói nóng nổi mụn, mình ép mãi mới chịu ăn được một chén nhỏ.
Sau khi tạm lửng dạ, hai đứa đi ngủ, ai về phòng nấy. Mình có đôi chút hụt hẫng, trước đó cứ nghĩ từ nay bọn mình sẽ ngủ chung, nhưng nghĩ lại, làm vậy sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được, thôi như thế này cũng ổn.
Phòng cũ, giường cây không nệm, chỉ trải một cái chiếu tre, nằm hơi nhức lưng, vì mình chỉ đủ tiền mua một cái nệm để bên phòng chị thôi, lại thêm tâm trạng có nhiều lo lắng nên gần bốn giờ sáng mình mới chợp mắt được. Trong giấc ngủ không sâu cứ liên tục mơ thấy những chuyện không hay, ám ảnh đủ thứ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diễm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 161 |
Ngày cập nhật | 08/02/2025 06:39 (GMT+7) |