– Cháu khai như vậy là được rồi. Bây giờ, chú bắt buộc phải tạm giữ cháu lại để sáng mai tiếp tục điều tra. Còn mẹ cháu thì chú sẽ cho người đưa đi bệnh viện ngay. Cháu yên tâm.
Loan hốt hoảng, từ nãy đến giờ cô vẫn ngồi cạnh Dũng với cái chân đau đớn bê bết máu:
– Sao cơ ạ, các anh bắt con tôi à? Nó có tội gì đâu.
Anh công an giải thích:
– Không phải là bắt, chỉ là tạm giữ để điều tra thôi. Chị đừng lo lắng, tôi đoán là mai cháu sẽ được cho về. Chị cứ đi bệnh viện đi.
Loan yên tâm phần nào với lời nói của anh công an. Cô quay sang nói với Dũng:
– Con ở lại đây nhé, đừng lo gì con ạ. Mẹ chắc phải đi viện xem thế nào. Mẹ đau chân lắm.
– Vâng, mẹ yên tâm đừng lo gì, đi viện đi mẹ nhé, mai con về.
Anh công an hỏi thêm:
– Chị có cần gọi cho ai không?
– Vâng, anh làm ơn gọi cho Trúc, bạn tôi, số điện thoại đây.
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/cu-dung/
1 tháng sau, tại bệnh viện đa khoa Hải Phòng.
Trúc ngồi bên giường bệnh, trên đó là Loan với nét mặt thất thần, bi thảm. Chẳng ai nói với ai câu gì, mãi một lúc lâu sau Trúc mới lên tiếng hỏi Loan:
– Sao người ta không cho gặp Dũng.
Trúc cầm bàn tay Loan, nó đã gầy gò trơ xương ra:
– Tao cũng không biết được nữa Loan ạ, bình thường thì thế nào cũng có cách gặp được người nhà nhưng cả tao và Anh Xã đều chạy vạy tất cả các cửa đều không ai dám nhận. Tao thấy lo lắm mày ạ.
Loan ứa nước mắt, cô đã khóc cạn nước mắt cả tháng nay rồi. Khóc thương cho số phận của hai mẹ con. Mới tuần trước bác sĩ thông báo cô vĩnh viễn bị gãy chân mà không hồi phục lại được, vết gãy trùng mới trùng với vết gẫy cũ làm vĩnh viễn Loan phải di chuyển với đôi nạng trên tay. Cái đau đó cũng không bằng cái đau cả tháng nay kể từ cái ngày ấy cô chưa được gặp con, hoàn toàn không biết giờ này con đang ở đâu, có ở Hải Phòng nữa hay không? có gặp chuyện gì không?
Trúc trào nước mắt theo bạn:
– Hu hu hu, Loan ơi, sao đời mày khổ thế hả mày. Hu hu hu hu.
… Bạn đang đọc truyện Cu Dũng tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/cu-dung/
7h30 sáng ngày 5/9, ngày cả nước khai giảng năm học mới.
Tại phòng xử án số 3, Tòa án nhân dân Thành Phố Hải Phòng diễn ra phiên xét xử:
“Bị cáo: Hoàng Tuấn Dũng,
Tuổi: 16
Tội danh: Giết người”
Chủ tọa phiên tòa là ông Trương Quốc Bình, một người đàn ông tóc đã hoa râm, đã công tác gần 30 năm trong ngành tư pháp đây là vụ án để lại cho ông nhiều suy tư nhất.
Phòng xét xử chia làm hai khu vực:
Khu vực bên trên dành cho Chủ Tọa, Viện Kiểm sát, Luật sư bị hại, luật sư bị cáo và vành móng ngựa, nơi bị cáo sẽ đứng.
Khu vực bên dưới dành cho thân nhân, người nhà, dẫy ghế bên trái dành cho bị hại có đâu đó có 2 người thanh niên, trong đó có Phong Xếch, dãy ghế bên phải dành cho bị cáo có đầy đủ thân nhân của Dũng, bị cáo bị đem ra xét xử ngày hôm nay. Xem nào, ngồi hàng trên cùng có vợ chồng Trúc, dưới nữa có ông bà nội của Dũng, có chú Hào, Bà Phương, Dì Thúy, Huy cũng đến tham dự. Loan không có mặt vì Trúc không cho đi. Trúc sợ việc xét xử hôm nay sẽ là đả kích quá lớn đối với Loan.
Đến giờ xử án, tiếng còi hú xe vang vọng vào tận trong phòng làm ai cũng ngoái mặt ra cửa. Độ 5 phút sau, hai công an viên đi sau áp tải bị cáo vào phòng xét xử. Ai cũng òa lên khóc khi nhìn thấy Dũng trong bộ quần áo tù nhân bước vào. Cậu gầy rộc di như chỉ còn da bọc xương, đầu cắt trọc lốc. Trên mặt, trên cổ có vài vết thâm tím lỗ chỗ, có lẽ cậu bị đánh. Vừa bước vào phòng xử, Dũng liền quay mặt lại đảo khắp phòng một lượt. Cậu nhận ra những người thân của mình nhưng bóng hình mà cậu chờ mong nhất lại không thấy đến. Mẹ không đến.
Cả tháng nay, ngày nào cậu cũng ăn đòn, ăn đòn đủ các kiểu từ những tay điều tra viên, những người thi hành pháp luật. Tất cả lời khai, từng lời, từng chữ, từng câu đều bị bóp méo, đều bị dựng thẳng đứng không đúng một chút nào với thực tế xảy ra. Cái vết lăn tay trên bản cung cũng là do cậu bị đánh đến ngất đi rồi bị ai đó cầm tay ấn vào.
Không thấy mẹ đâu, Dũng lại quay lên đứng trước vành móng ngựa. Phiên xử bắt đầu lúc 7h45 phút. Xử một vụ án mạng mà chỉ trong vòng có chưa đầy 1 tiếng đồng hồ là kết thúc. Luật sư bào chữa cho bị hại thì đanh thép, bào chữa cho bị cáo thì hời hợt, bào chữa cho thân chủ gì mà như muốn làm tăng nặng hình phạt. Viện Kiểm sát nhân dân thì đồng tình với những lời bào chữa của bị hại, không phản biện, không ý kiến.
Duy chỉ có ông chủ tọa là còn suy tư, bao nhiêu năm xử án ông biết chắc rằng vụ án này còn nhiều uẩn khúc, còn nhiều tình tiết không khớp với thực tế. Nhưng biết làm sao được khi nhân chứng, vật chứng, bản cung đều thể hiện Dũng có hành vi cố ý giết người.
Phiên tòa tạm nghỉ để chủ tọa tiến hành nghị án, sau nghị án sẽ là tuyên án. Mười phút nghỉ ít ỏi giữa giờ mới có dịp để Trúc lại gần Dũng hỏi han:
– Con ơi, con có bị làm sao không? Sao con ra nông nỗi này hả con ơi. Hu hu hu hu.
– Con không sao đâu cô, cô ơi, mẹ con có làm sao không? Sao hôm nay mẹ con không đến. Con nhớ mẹ con lắm.
Trúc òa khóc to hơn, cô không biết trả lời Dũng như thế nào. Cô không thể nói với Dũng Loan đã bị què chân vĩnh viễn, suốt cuộc đời còn lại phải chống nạng mà đi. Cô chống chế:
– Mẹ con không sao đâu, mẹ con vẫn còn đau chân nằm viện. Mẹ cũng muốn đến nhưng bác sĩ không cho, con yên tâm, thời gian ngắn nữa là mẹ con khỏi thôi.
– Con có bị làm sao thì con nhờ cô chăm sóc mẹ giúp con nhé. Con không tin tưởng ai cả cô ạ. Ơn cô cả đời con xin trả.
Trúc nức nở làm cả phòng xử án xùi xụt bùi ngùi theo. Đoàn chủ tịch quay lại phòng xét xử, ông Bình chủ tọa đứng dậy dõng dạc:
– Trước khi vào phần tuyên án, Tòa xin mời bị cáo nói lời sau cùng:
Dũng đứng dậy, trước vành móng ngựa, dí sát miệng vào micro, Dũng dõng dạc:
– Thưa tòa, bị báo tự thấy không làm gì hổ thẹn. Nếu bị cáo gặp lại hoàn cảnh này vẫn sẽ làm như vậy. Có chết bị cáo cũng phải bảo vệ mẹ của mình. Xin hết.
Lời nói sau cùng đanh thép không biết có làm cho lương tâm những người đứng ra xét xử vụ này cắn rứt hay không?
Ở trên kia, vị đại diện Viện Kiểm sát đã nhận một số tiền khổng lồ để nói những điều không đúng pháp luật.
Ở trên kia, vị đại diện cơ quan cảnh sát điều tra nhận một số tiền to để ép cung, mớm cung, tạo dựng hiện trường giả, tạo chứng cớ giả.
Ở trên kia, 2 luật sư còn trẻ, một đại diện cho bị hại, một đại diện cho bị cáo nhận một số tiền lớn để bào chữa mà như thêm dầu vào lửa.
Và cũng có thể, chính họ bị một sức ép nào đấy mà không thể làm khác chăng?
Ai oán thay, người duy nhất không cái gì có thể mua được là chủ tọa phiên tòa lại lực bất tòng tâm. Có thể bản án này là bản án cuối cùng mà ông tuyên.
– Người nhà bị cáo có ai có ý kiến gì không?
Lời nói vừa phát ra từ ông chủ tọa thì có tiếng từ ngoài vọng vào:
– Tôi xin được nói!
Cả hội trường quay đầu lại.
– Mẹ!
Cô y tá mặc áo trắng đẩy xe lăn chậm chậm bước vào, ngồi trên xe lăn là Loan. Cô đã phải khóc hết nước mắt nhờ cô y tá tốt bụng kia đưa mình tới đây. Cô cháy bỏng muốn gặp lại đứa con thân thương.
Những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi từ đôi mắt u sầu của Loan. Nhìn thấy con cô không sao kìm nén được cảm xúc, ôi con tôi, ôi Dũng thân yêu của mẹ. Sao con ra nông nỗi này con ơi, tại mẹ, tại mẹ cả con ơi. Hai mẹ con nhìn nhau chằm chằm như chỉ có hai người trong phòng này thôi vậy. Chỉ nhìn nhau thôi cũng đủ để cả hai người hiểu nhau rồi, hiểu được nỗi nhớ mà cả hai dành cho nhau. Đôi khi lời nói là không thể đủ.
Cô y tá đẩy xe lại gần phòng xét xử, một anh công an tiến lại gần đưa cho Loan một cái micro không dây để cô nói:
“Thưa phiên tòa, tôi là Bùi Tuyết Loan, mẹ của cháu Hoàng Tuấn Dũng. Tôi xin được có đôi lời phát biểu như sau. Tôi tin vào pháp luật nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, tôi tin các vị ngồi đây sẽ đưa ra kết luận đúng với pháp luật, đúng với lương tâm.
Thưa quan tòa, cháu Dũng con tôi từ năm 6 tuổi đã mất cha. Đối với tôi, cháu là tất cả. Tôi sẵn sàng hy sinh tất cả thân mình chứ không để cháu thiệt thòi với chúng bạn. Không phụ lòng tôi, từ năm lớp 1 đến bây giờ, chưa năm nào cháu không là học sinh giỏi xuất sắc của trường. Cháu chưa bao giờ làm tôi phật lòng cả. Tôi yêu thương cháu hết mực.
Và đây, quan tòa có biết là cái gì không ạ? (Loan lấy trong túi áo bệnh nhân ra một tờ giấy), đây là giấy báo nhập học Trường Trung học phổ thông chuyên thành phố Hải Phòng dành cho cháu. Cháu thi đỗ vào trường với kết quả rất cao, chỉ kém thủ khoa có 0,5 điểm. Đáng ra chính ngày hôm nay, chính giờ phút này cháu phải mặc áo đồng phục học sinh dự lễ khai giảng. Cháu mới 16 tuổi, tuổi ăn tuổi học tuổi chơi. Vậy mà vì bảo vệ mẹ mình và tự vệ chính đáng mà phải ngồi kia, trước vành móng ngựa, mặc áo tù để người ta xét xử.
Dũng con ơi! dù con có bị làm sao thì với mẹ, con vẫn là người con trai yêu quý của mẹ. Mẹ luôn luôn tự hào về con. Con đã làm đúng những gì mẹ dậy, phải biết bảo vệ những người mà mình yêu thương. Mẹ đồng ý với con, nếu gặp lại hoàn cảnh này một lần nữa, con hãy vẫn làm như thế. Thế con mới xứng đáng là một người đàn ông, xứng đáng với bố con nơi suối vàng. Con phải mạnh mẽ vượt qua tất cả, mẹ sẽ ở nhà đợi con trở về, mẹ con mình làm lại từ đầu, được không con?
Tôi xin hết”
Cả phiên tòa trầm mặc hẳn đi, không còn tiếng xáo xác tán đúng sai. Không gian như đông cứng trước những lời nói đanh thép mà chứa chan tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con của mình. Lặng đi.
Ông chủ tọa run run cầm bản án đã được ký đóng dấu không biết từ khi nào. Ông thấy mình như không nhìn rõ nữa, chữ trong bản án nhòe đi bởi nước mắt ông đã trào ra. Dẫu vậy ông vẫn nhát gừng nhát nghỉ mà đọc bản tuyên án:
“Bị cáo Hoàng Tuấn Dũng, 16 tuổi, phạm tội giết người theo quy định tại Điểm a, Khoản b, Điều c bộ luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Vì bị cáo còn trong độ tuổi vị thành niên, xét thấy hoàn cảnh neo người, thành thật khai nhận, Tòa án nhân dân thành phố Hải Phòng tuyên phạt bị cáo 3 năm tù giam”
Tờ giấy bản án có vài giọt nước mắt của ông thẩm phán rơi xuống làm nhòe đi không ít chữ.
Án vừa tuyên, Loan ngất đi trên xe lăn.
Áp tải Dũng ra xe tù về trại giam vẫn là hai anh công an dẫn giải lúc đi vào. Gần ra đến xe, thì không hiểu sao hai anh công an lại dạt ra để cho một người lại gần Dũng, là Phong Xếch, thằng chó này ghé sát tai Dũng nói nhỏ:
– Ở nhà tao sẽ địt chết mẹ mày.
Dũng lườm thẳng vào mắt thằng Phong Xếch, còng số 8 khóa đôi tay đang nắm chặt đến bật máu của Dũng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cu Dũng |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ mẹ ruột, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Vợ chồng |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/06/2018 13:39 (GMT+7) |