“Ta vì hai nàng ngay cả đại nhân vật như thế cũng dám đắc tội, không định báo đáp gì sao?”
“Phi, lại muốn chiếm tiện nghi.” Thần Hiên Hiên ngạo kiều dùng đôi mắt đẹp lườm hắn, nói:
“Tay cũng cho ngươi nắm, người cũng cho ngươi ôm… còn muốn gì nữa?”
Linh Vũ Mộng Âm thì lại nghiêm túc nhìn hắn, chân thành nói:
“Chúng ta sẽ cùng ngươi đối mặt với kẻ thù, dù kết quả thế nào cũng không oán không hối.”
Lạc Nam bị hai thái độ tương phản làm cho bật cười, lắc đầu:
“Trêu các nàng thôi, lần này phải là ta cảm tạ mới đúng.”
“Tại sao cảm tạ chúng ta?” Hai nữ khó hiểu, rõ ràng là hắn cứu mạng của mình.
“Bởi vì sư phụ của Vong Linh Thần Lão vốn là kẻ thù của ta.” Lạc Nam nghiêm nghị:
“Nhờ hai nàng ta mới diệt được một kẻ như Vong Linh Thần Lão, nhân tiện biết thêm nhiều điều về sư phụ của hắn…”
“Thế nên dù không vì hai nàng, ta và sư phụ của Vong Linh Thần Lão buộc phải phân định sinh tử.”
“Thì ra là vậy.” Các nàng bừng tỉnh đại ngộ, lại càng lo lắng hơn.
Lạc Nam rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao toàn kết thù với nhân vật khủng bố?
Hai đôi mắt đẹp nhìn nhau, như đạt thành một loại ăn ý, chợt đồng thanh mở miệng:
“Chúng ta sẽ cùng ngươi đương đầu!”
“Ta muốn hai nàng ở bên!” Lạc Nam cũng vừa lúc thốt lên.
Ba người sững sờ, sau đó bật cười.
“Chẳng phải ngươi e ngại kẻ thù, không muốn liên luỵ chúng ta sao?” Thần Hiên Hiên hỏi.
“Thế chẳng phải các nàng còn phải quản lý thế giới của mình sao?” Lạc Nam hỏi ngược lại.
“Hừ, ngươi nói trước!” Linh Vũ Mộng Âm cong môi.
Lạc Nam nhún nhún vai: “Trước đây ta không đủ thực lực, lo lắng Thần Giới và Linh Giới sẽ giống như Hành Giới vì dính vào ta… nhưng hiện tại thì khác, nếu như không phải Bất Hủ đích thân giáng lâm, ta có thể giải quyết mọi chuyện.”
Thực lực của hắn so với thời điểm Hành Giới bị diệt đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, xoay chuyển càn khôn.
Chưa kể bên cạnh còn có Đế Lạc, Vân Tiêu, Hương Trà… các lão bà đang bắt đầu đột phá Siêu Thần và Kim Thần Nhi đã thức tỉnh.
Hắn tự tin rằng nếu như có thể quay ngược thời gian với nội tình bây giờ, bị diệt sẽ không phải là Hành Giới… mà là tên Bất Hủ Lôi Tướng kia.
Đây là lý do hắn đã không ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình với nhị nữ.
Mắt đẹp của các nàng lóe lên dị sắc, nam nhân khi tự tin luôn có sức hấp dẫn rất lớn, nhất là trong việc bảo hộ, che chở cho nữ nhân của mình.
Đạt được câu trả lời khiến người ta hài lòng của hắn, Thần Hiên Hiên chủ động nói:
“Thật ra đã có người thay chúng ta tiếp quản Linh Giới và Thần Giới, mục tiêu trong thời gian tới chính là tìm cơ hội đột phá Siêu Thần.”
“Là người các nàng bồi dưỡng ra à?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
“Chúng ta quả thật có ý định bồi dưỡng người kế thừa, nhưng còn chưa đủ thời gian.” Linh Vũ Mộng Âm giải thích:
“Cũng may có phụ thân của Hiên Hiên và gia gia của ta trở về, bọn hắn mang theo đồ đệ thu được ở Chung Cực, sẽ thay chúng ta tiếp quản thế giới.”
Lại nghe Thần Hiên Hiên nói thêm, Lạc Nam xem như hiểu.
Linh Giới Chi Chủ và Thần Giới Chi Chủ thấy hai nữ tọa trấn thế giới đã lâu mà chậm trễ tiền đồ, cảm thấy không đành lòng, lần này trở về là mang theo đồ đệ quản lý thế giới, để nữ nhi và tôn nữ của mình có thời gian tập trung tìm kiếm cơ duyên đột phá Siêu Thần.
Thế nên mới mang hai nàng tham gia Buổi Đấu Giá… tiếc là tài lực không đủ cạnh tranh, chỉ mua được mảnh tàn đồ dẫn đến cái bẫy nguy hiểm.
“Hắc hắc, thật sự là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.” Lạc Nam vô cùng đắc ý:
“Còn ai có thể cản chúng ta ở bên nhau?”
“Ảo tưởng.” Thần Hiên Hiên giả vờ bĩu môi:
“Chúng ta là vì Thế Giới Bản Nguyên ngươi đã hứa thôi.”
Linh Vũ Mộng Âm che miệng cười khẽ, rõ ràng gò má ửng hồng lại còn mạnh miệng.
“Vậy ta có cần phải diện kiến hai vị trưởng bối?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi.
Mình sắp dẫn theo hậu nhân ưu tú của người ta lang bạt, về tình về lý đều nên bái phỏng, xem như ra mắt.
Thấy hắn có tinh thần trách nhiệm như vậy, hai nàng nhoẻn miệng vui vẻ… nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, vẫn là lắc đầu nói:
“Chúng ta muốn bí mật ở bên ngươi, như thế dù địch mạnh đến đâu cũng khó mà tìm đến Linh Giới và Thần Giới… ngược lại nếu như công khai, khó lường trước được nguy hiểm, cũng ảnh hưởng đến phụ thân và gia gia.”
Lạc Nam hiểu lo lắng của các nàng, không phải vì sợ hắn liên luỵ hai thế giới, mà vì sợ kẻ thù của hắn sẽ dùng an nguy của thế giới mà uy hiếp hắn, thậm chí bắt giữ Linh Giới Chi Chủ và Thần Giới Chi Chủ làm con tin để đối phó với hắn.
Hai vị nữ đại năng hàng đầu lại tình nguyện không danh không phận ở bên cạnh mình, các nàng đều là người có lý trí, biết lấy đại cục làm trọng thay vì một chút hảo danh nhất thời… hắn còn đòi hỏi gì hơn nữa đây?
Nhưng dù không công khai ở hỗn độn, thì ít nhất hắn vẫn có thể để toàn bộ thế giới của mình biết được các nàng chính là giới chủ phu nhân.
Đại hôn ở Nguyên Giới là không thể thiếu.
Đúng lúc này, Siêu Thần Huyết Thống giữa trán hai nữ sáng lên.
Hiển nhiên là khi rời khỏi di tích, hai vị trưởng bối đã cảm ứng được các nàng thông qua huyết thống.
Thần Hiên Hiên cùng Linh Vũ Mộng Âm đã sớm nghĩ ra kế sách ứng phó, liền truyền đạt ý niệm:
“Người yên tâm đi, chúng ta đã nhận được truyền thừa Siêu Thần… trong thời gian tới sẽ bế quan đột phá, không thể trở về.”
“Đúng vậy đúng vậy, chờ hai ta đột phá thành công, các ngài cũng sẽ cảm ứng được thôi.”
“Các ngài trở về Chung Cực Giới cũng phải cẩn thận.”
Hồi lâu sau, hai nữ mới nhẹ nhõm thở ra, cũng may không bị nghi ngờ gì.
“Bắt quả tang hai vị mỹ nữ lừa dối trưởng bối bỏ nhà theo nam nhân.” Lạc Nam trêu tức lên tiếng.
Hai nữ đỏ mặt, vậy mà không thể phản bác lời của hắn.
Lạc Nam đắc ý cười to, cúi đầu hôn lên đôi gò má yêu kiều.
“Thôi đi, còn vị Tiêu phu nhân kia của ngươi đâu rồi?” Thần Hiên Hiên hứ một tiếng, đưa tay đẩy hắn ra.
“Tiêu phu nhân?” Lạc Nam hơi ngẩn người, sau đó chợt nhớ đến trước đó mình lấy tên Tiêu Vân hành động.
“Nàng ấy là Vân Tiêu, thê tử của ta.” Hắn thẳng thắng nói:
“Lần này nghe hai nàng gặp chuyện, Vân Tiêu cũng nóng lòng đến ứng cứu, đang ở trong pháp bảo.”
Nghe thấy chính thê vậy mà rộng lượng muốn cứu mình, hai nàng vừa ngượng ngùng vừa cảm kích, vội vàng nói:
“Mau gọi Vân tỷ tỷ ra đây, thật thất lễ quá.”
Nhớ đến thực lực của Vân Tiêu khi đó chỉ là đại năng nhưng có thể điều động cả Quy Tắc Siêu Thần để tiêu diệt Siêu Thần, Thần Hiên Hiên cùng Linh Vũ Mộng Âm đều kính nể không thôi.
“Còn có sư tỷ của ta.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Hắn phất tay, Vân Tiêu và Hương Trà đã xuất hiện.
“Hít!”
Lần đầu chứng kiến phong thái và dung mạo của hai vị nữ cường nhân, ngay cả tâm cao khí ngạo như Thần Hiên Hiên và Linh Vũ Mộng Âm cũng phải kinh diễm, nhịp tim không nhịn được mà đập nhanh.
Trước đó Vân Tiêu che giấu dung mạo, để một hình xăm lớn che cả khuôn mặt nên không thể trùng kích thị giác như lúc này, chưa kể cạnh bên còn có một Hương Trà như tập hợp tinh hoa nhật nguyệt vào một thân.
Dù Thần Hiên Hiên và Vân Tiêu cũng là nữ tử tuyệt sắc hiếm gặp, nhưng đối mặt với hai nữ… vẫn có chút cảm giác thua chị kém em.
“Hai vị thật sự rất đẹp.” Vân Tiêu ưu nhã lên tiếng, ánh mắt vô cùng hân thưởng nhìn nhị nữ.
“Tỷ tỷ chê cười.” Linh Vũ Mộng Âm ôn nhu đáp:
“So với hai tỷ tỷ, chúng ta như đom đóm so cùng ánh sao vậy.”
“Đừng tự hạ thấp mình.” Hương Trà liếc xéo Lạc Nam:
“Cái tên này ánh mắt rất sáng, bình hoa di động không lọt vào mắt hắn nổi đâu.”
“Chỉ có sư tỷ là hiểu đệ.” Lạc Nam gật gù tán thành.
“Đa tạ hai vị tỷ tỷ đến ứng cứu.” Thần Hiên Hiên chắp tay nói.
“Ta cũng cứu, chưa thấy được cảm tạ?” Lạc Nam căm giận bất bình.
“Chỗ tốt ngươi lấy hết, còn muốn gì nữa?” Hương Trà hung hăng véo tai hắn.
Cảnh tượng trước đó xảy ra, các nàng ở trong Linh Giới Châu nhìn thấy tất cả…
Di tích của người ta, ngươi đến cứu người lại gom sạch, đúng là không có thiên lý.
Mấy người cười đùa, bầu không khí rất nhanh đã hòa thuận.
Lạc Nam thoáng cảm ứng một chút, Dị Nữ vẫn còn chưa đến được Sinh Tử Giới nên hắn cũng không vội vàng.
Triệu hoán Bá Kỵ Long Mã ra làm tọa kỵ, nó hiểu ý biến thành khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, để hắn và mấy nữ thoải mái ngồi lên.
“Lần trước sau khi bị những kẻ tham lam ở buổi đấu giá vây công, Tiểu Nam và tỷ tỷ không gặp phiền toái chứ?” Thần Hiên Hiên quan tâm bắt chuyện.
Vân Tiêu thoáng nhìn qua hắn, Lạc Nam lười biếng nằm ra, ngắm nhìn bốn đại mỹ nữ:
“Hai nàng ấy đã bị ta bắt cóc, không có gì phải bí mật.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 17 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/con-duong-ba-chu-quyen-17/
Giữa một vùng hỗn độn đen kịch ở lân cận Chung Cực Giới.
Từng toà mộ địa trôi nổi lơ lửng, tử khí âm u bao trùm hàng triệu dặm, sương mù dày đặc không ai dám đến gần.
Nơi này là một khu vực nguy hiểm hơn cả Diệt Thần Lôi Hải, tương truyền chỉ có Bất Hủ là đủ tư cách tiếp cận.
Những kẻ chưa đạt đến Bất Hủ, muốn đặt nửa chân vào vùng không gian này phải được sự cho phép của một nhân vật.
Người được xưng là vô địch dưới Bất Hủ – Thủ Mộ Nhân.
Đã có hơn vạn năm, chưa ai nhìn thấy Thủ Mộ Nhân xuất hiện.
Thậm chí có các cường giả đến bái phỏng, sẵn sàng bỏ ra giá cao để được chỉ điểm nhưng vẫn phải không công mà về…
Điều này khiến vô số người tiếc nuối, bởi vì dù hiện tại chiến lực không còn đỉnh phong, nhưng ai cũng biết Thủ Mộ Nhân đã từng là Bất Hủ, còn từng kinh qua những trận chiến lớn như Bất Hủ Thần Chiến… nếu được đối phương chỉ điểm một câu, chắc chắn sẽ thu được rất nhiều lợi ích.
Bất quá hôm nay thì khác…
Nơi tận cùng âm u, trong một ngôi mộ bằng đất điêu tàn, có cánh tay khô gầy như que củi chậm rãi trồi lên.
ẦM ẦM ẦM…
Khoảnh khắc đó, toàn bộ mộ địa đều run rẩy, vô vàn linh hồn kính sợ quỳ rạp xuống đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Phần phật.
Óng tay áo tung bay, hai thân ảnh đằng không mà đến, sau đó quỳ gối phía trước mộ đất.
Đây là một nam và một nữ.
Nam anh tuấn phi thường, nữ kiều nhan như họa, bọn hắn đều có diện mạo như trích tiên, thân mặc bạch y không nhiễm dù chỉ là giọt bụi, khác biệt hoàn toàn so với bầu không khí âm u, trầm thấp và đầy oán khí ở nơi này.
Nam tử kính cẩn dập đầu, rồi mới cất tiếng hỏi:
“Sư phụ tỉnh giấc, không biết có gì phân phó?”
Từ trong mộ đất, thanh âm khàn khàn vọng ra: “Tam sư đệ của các ngươi đã chết.”
“Chuyện này…” Sắc mặt đôi nam nữ lập tức thay đổi.
“Tiểu Vong mặc dù đã bị lão phu trục xuất, nhưng nói thế nào nó cũng từng là đồ đệ của ta…” Thủ Mộ Nhân cất giọng lạnh lẽo:
“Mạng của nó lão phu không lấy thì thôi, còn chưa đến phiên người khác lấy mất.”
Năm đó lão vừa đột phá Bất Hủ, vì một chút xung đột đã đại chiến với chủng tộc cấp độ Bất Hủ khác, có thể thấy bản thân cũng là một kẻ ngông nghênh, cuồng ngạo.
Nay có người dám xuống tay với đồ đệ của lão, chứng tỏ không xem mặt mũi của lão ra gì.
Thủ Mộ Nhân đương nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Xin đợi sư phụ ra lệnh!” Đôi nam nữ nghiêm nghị quát lên.
“Truy tìm và giải quyết, báo thù cho sư đệ các ngươi.” Thủ Mộ Nhân phất tay:
“Ngoại trừ Bất Hủ thân chinh, còn lại đừng gọi cho lão phu!”
Giọng nói dù bình thản nhưng chứa đựng ngạo khí ngất trời.
Bởi lẽ lão từng đánh bại phu thê cả Bất Hủ Tộc Trưởng và Bất Hủ Phu Nhân hợp lực… đương nhiên sẽ không xem các Siêu Thần khác ra gì.
Trừ phi địch là Bất Hủ, bằng không ra tay chính là hạ thấp thân phận của lão.
“Tuân mệnh!”
Đôi nam nữ nhận lệnh, lập tức hóa thành u linh tan biến.
Cánh tay khô gầy trở về mộ đất, mọi thứ xung quanh khôi phục tĩnh lặng.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 17 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/con-duong-ba-chu-quyen-17/
Với tốc độ kinh hoàng, đôi nam nữ phi tốc rời khỏi mộ địa.
Bọn hắn đều là Siêu Thần Viên Mãn, hơn nữa còn là đồ đệ do một vị đã từng là Bất Hủ đích thân bồi dưỡng, tự tin có thể quét ngang hỗn độn vô địch thủ.
Nữ nhân là đại sư tỷ Bạch Linh, nam nhân là nhị sư đệ Hồn Dạ.
Dù là ở Chung Cực Giới, danh tiếng của hai người cũng là không nhỏ chút nào, được rất nhiều Siêu Thần nể trọng.
“Sư tỷ, ngươi nghĩ thủ phạm sẽ là ai?” Hồn Dạ vuốt cằm nói:
“Dám xuống ta với tam sư đệ, có khi nào là người có nội tình Bất Hủ chống lưng?”
“Tam sư đệ của ngươi không ngốc, hắn sẽ không trêu vào nhân vật như thế.” Bạch Linh hờ hững đáp:
“Ta có dõi theo chuyện hắn làm, biết nhiều năm qua tên này lập nên một cái bẫy, dụ rất nhiều con mồi tiến vào… dùng linh hồn của chúng luyện hóa hồi phục.”
“Hừ, thật sự không nên thân.” Hồn Dạ bất mãn nói:
“Đường đường là đồ đệ của Thủ Mộ Nhân lại làm ra mưu hèn kế bẩn như vậy.”
“Hắn rất thông minh, với trạng thái thê thảm lúc đó của hắn, ngay cả Siêu Thần sợ rằng cũng không địch nổi, không dùng tiểu mưu sao có thể hồi phục?” Bạch Linh lắc đầu.
Hồn Dạ có chút ghen ghét khi thấy Bạch Linh nói giúp Vong Linh, đành thay đổi chủ đề:
“Mặc kệ kẻ ra tay là ai, chỉ cần hắn thèm thuồng Vong Thần Trụ… chúng ta có thể tìm ra hắn tận cùng trời cuối đất.”
Bạch Linh gật đầu tán thành.
Năm đó Thủ Mộ Nhân cho tỷ đệ ba người ba kiện Siêu Thần Bảo có liên kết với nhau.
Vong Thần Trụ sẽ bị Thần Bảo của Bạch Linh và Hồn Dạ cảm ứng được.
Nếu kẻ giết Vong Linh giữ lại Vong Thần Trụ bên người, chắp cánh cũng không thể thoát được.
Nóng lòng lập công trước mặt sư phụ, đôi nam nữ nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 17 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/con-duong-ba-chu-quyen-17/
Trên lưng Bá Kỵ Long Mã, Lạc Nam vừa ngắm các mỹ nhân, vừa thản nhiên ngó lấy Vong Thần Trụ đã hơi rung động bên dưới cái bóng của mình.
Từ ký ức đoạt được của Vong Linh Thần Lão, hắn đương nhiên biết sự liên kết của cái cột này với hai món Siêu Thần Bảo còn lại.
Thần bí nở nụ cười, Lạc Nam lẩm bẩm:
“Hy vọng các ngươi đến sớm một chút a…”
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 222 |
Ngày cập nhật | 10/06/2025 15:39 (GMT+7) |