Trận chiến kế tiếp, sẽ chỉ còn lại chiến lực thuần túy của từng người…
“Như vậy càng tốt, cũng đã đến lúc phân ra thắng bại.” Lạc Nam nở nụ cười, nhìn Vân Tiêu nói:
“Lần đầu tiên thấy nàng sử dụng vũ khí.”
Lúc này trong tay Vân Tiêu là một thanh Thần Binh nhìn như loan đao, có phần thân và lưỡi đao vừa dài vừa uốn cong thành hình tròn, tạo thành hình dáng như một mặt trăng với phần viền sắc bén, tỏa ra hào quang màu tím nhàn nhạt đầy huyền diệu.
Loại đao như thế này, Lạc Nam chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Để lập nên Phá Đạo Hội, đôi tay ta nhuộm đỏ máu tươi, làm sao có thể không dùng vũ khí?” Vân Tiêu cất giọng bình thản.
“Nếu thế, tiếp chiêu!” Lạc Nam lập tức biến mất.
Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, hắn trực tiếp hiện thân trước mặt Vân Tiêu, Nguyệt Hồng Kiếm nâng lên.
“Nguyệt Thần Trảm!”
Ánh trăng lưỡi liềm như máu giáng xuống, một kiếm sát phạt vô tình.
“Nguyệt Ảnh Trảm!”
Vân Tiêu biểu lộ bình thản, thân đao trên tay như ánh trăng biến mất, khi hiện ra đã nghiền nát hồng khuyết nguyệt.
Đồng thời lưỡi đao như một luân bàn, sát khí bùng nổ gặt vào cổ họng Lạc Nam.
Lạc Hồng Kiếm hiện ra trên tay còn lại, mười lăm vạn hành tinh gào thét, một kiếm Thần Tị bổ xuống.
Nào ngờ thanh đao trong tay Vân Tiêu bỗng nhiên phân ảnh, biến thành hàng vạn mặt trăng tròn xung quanh nàng.
Những mặt trăng này điên cuồng phóng thích Đao Khí và Đao Ảnh liên miên bất tuyệt, tầng tầng lớp lớp dung hợp thành một nhát đao chém ngang không gian, ngạnh kháng trực diện với Thần Tị đầy mạnh mẽ.
KENG.
Kiếm và đao gào thét va chạm, Thần Tị có sức mạnh của mười lăm vạn hành tinh, mà Đao Thức của Vân Tiêu lại có hàng vạn ánh trăng cung cấp lực lượng.
Hỗn độn trước mặt hai người vặn vẹo, Lạc Nam cùng Vân Tiêu lùi lại vài bước chân.
Lục Đạo Luân Hồi Tâm mở ra, Lạc Nam quát lên một tiếng:
“Dục Hỏa Trọng Sinh!”
GÁY!
Hư ảnh Phượng Hoàng từ cơ thể hắn bay lên, Niết Bàn Thần Hỏa bao trùm cơ thể, Lạc Nam trọng sinh từ đống tro tàn, một lần nữa phục hồi lực lượng.
“Lạc Thần Lưu Tinh Vũ!”
Lạc Thần Cung phá không mà lên, dây cung kéo căng, vô vàn ánh sao xuất hiện chiếu rọi Tinh Thần, dung hợp cùng Bá Thần Lực hình thành vô số Lạc Thần Tiễn.
XOẸT XOẸT XOẸT…
Lạc Thần Tiễn phô thiên cái địa bắn ra, nhắm ngay những mặt trăng xung quanh Vân Tiêu oanh tạc, muốn phá hư thủ đoạn cung cấp sức mạnh của nàng.
“Binh Nhân Tộc, ta cũng có!” Vân Tiêu nhìn hắn, ngọc thủ chạm tóc kéo xuống một chiếc trâm cài tinh xảo như ngọc.
“Ngọc Hoa Trâm – Hoa Hải Loạn Vũ!”
Nàng đem trâm cài tóc ném lên thiên không, trâm cài bỗng nhiên hóa thành một đóa hoa trắng nở rộ, những cánh hoa lại sắc bén dị thường xoay tròn mãnh liệt như phi tiêu.
Chưa dừng lại ở đó, nó vậy mà còn có khả năng phân tách thành một biển hoa loạn lạc, bao trùm toàn bộ Lạc Thần Lưu Tinh Vũ.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Tiễn và hoa va chạm rồi nổ tung, như mộng như ảo tạo thành khung cảnh đầy huyễn lệ giữa hỗn độn tăm tối.
“Vạn Nguyệt Trảm!”
Vân Tiêu không chút do dự vung đao, toàn bộ mặt trăng sáng ngời nhanh và quyết liệt hàng lâm, bao trùm nam nhân vào trung tâm, ở bốn phương tám hướng trảm vào cơ thể hắn.
“Hồng Nhi – Vạn Ảnh Huyết Hồng!” Lạc Nam mỉm cười.
KENG!
Nguyệt Hồng Kiếm phấn khích ngân vang, máu tươi hiến tế, năm nghìn thanh Nguyệt Hồng Kiếm xuất hiện.
Nguyệt Hồng Kiếm tự động bay lên, hàng loạt khuyết nguyệt đỏ sẫm ngưng tụ, cảnh tượng đối lập hoàn toàn so với phía đối diện.
Một bên là ánh trăng tròn màu tím như họa cảnh, một bên là khuyết nguyệt đỏ thẳm như máu tươi…
“Nguyệt Thần Trảm!” Lạc Nam vung kiếm, trăng khuyết đổ xuống.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Khuyết nguyệt kiếm khí phá vỡ tử nguyệt đao khí, màu đỏ lấn át toàn bộ ánh tím giữa trời quang.
“Còn có ta!” Lâm Tích nghiêm nghị quát lên, mang theo hai nghìn Tự Tại Thần Tướng tiếp cận.
“Pháp Tướng Thần Thông – Thời Không Trấn Thần Ấn!”
Thời Không Thần Lực ngưng tụ đến đỉnh điểm, nâng lên một toà Thời Không Trấn Thần Ấn chứa đựng tầng tầng không gian chồng chất ở bên trong, đó là nguồn sức mạnh của hai nghìn vị đại năng kết hợp.
“Diệt!”
Lạc Nam nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng lên tiếng, Lạc Hồng Kiếm ném lên thiên không.
Vạn Cổ Bá Tướng trạng thái mạnh nhất hiện ra, tiếp lấy Lạc Hồng Kiếm vừa biến thành khổng lồ.
Nó cưỡi trên Hỗn Độn Cuồng Long, một tay là Lạc Hồng Kiếm, một tay là Loạn Thần Kiếm.
NGAO!
Hỗn Độn Cuồng Long kiệt ngạo gào thét, mang theo Vạn Cổ Bá Tướng xông thẳng về phía Lâm Tích.
“Trấn!” Lâm Tích hít sâu một hơi.
Thời Không Trấn Thần Ấn điên cuồng nện đến.
“Song Kiếm Diệt Thần Trảm!” Vạn Cổ Bá Tướng bá đạo gầm lên, song kiếm hợp bích, mãnh liệt chém ra.
Khoảnh khắc này, Bá Thần Lực, Hỗn Độn Thần Lực, Loạn Thần Kiếm và Lạc Hồng Kiếm hòa thành nhất thể.
Một luồng kiếm chiêu hình chữ X khổng lồ quét ngang, bình định tất cả.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Trăm tầng, nghìn tầng, vạn tầng không gian kiên cố bên trong Thời Không Trấn Thần Ấn bị xuyên phá mà ra.
Kiếm chiêu hủy thiên diệt địa, Hỗn Độn Cuồng Long ngửa đầu, Long Pháo dồn nén trong miệng rồng bắn ra với sức mạnh hủy diệt, nghiền nát một nửa đội quân Pháp Tướng của Lâm Tích.
“Khụ… phốc…”
Lâm Tích ho khan ra máu, số lượng bản thể dung hợp trong đan điền liên tục biến tan.
Việc triệu hoán và dung hợp bản thể quá nhiều đã sớm vượt khỏi giới hạn chịu đựng từ cơ thể của nàng.
Đang muốn Đảo Ngược Thời Gian để hồi phục, Vạn Cổ Bá Tướng trừng ra đôi mắt uy nghiêm, đầu ngón tay điểm xuống:
“Pháp Tướng Thần Thông – Độc Đoán Vạn Cổ!”
Lâm Tích như rơi vào một bàn cờ tối thượng, ở nơi này nàng chỉ là một quân cờ, bị định trụ một cách triệt để, không thể động đậy.
Bố cục vạn cổ, Lạc Nam độc đoán.
Hỗn Độn Cuồng Long đã hoành không mà đến, Vạn Cổ Bá Tướng chấp chưởng song kiếm liên tục đồ sát…
Mỗi kiếm chém ra, Tự Tại Thần Tướng của Lâm Tích như cỏ lúa bị thu gặt.
Mà khi Lâm Tích lấy lại quyền khống chế cơ thể, Lạc Hồng Kiếm cùng Loạn Thần Kiếm nặng nề đã cắm song song hai bên trái phải, kẹp nàng vào giữa.
Chỉ cần Lâm Tích có chút dị động, song kiếm ép vào, hậu quả tự hiểu.
“Ực… Pháp Tướng cũng có tọa kỵ?”
Toàn bộ Nguyên Giới lặng ngắt như tờ.
Pháp Tướng ở trong nhận thức của đại đa số người chính là vừa mạnh vừa kiên cố, nhưng bị hạn chế ở khả năng linh hoạt.
Dù sao thì kích thước của Pháp Tướng quá to, khi ngưng tụ công kích cũng mất nhiều thời gian.
Ấy thế mà khi Vạn Cổ Bá Tướng cưỡi trên Hỗn Độn Cuồng Long, tay cầm Song Kiếm như một vị chiến thần quét tan tất cả, hoành hành ngang dọc… đã lật đổ nhận thức của đại đa số mọi người.
Trước đó đã thấy Hỗn Độn Cuồng Long được triệu hồi, nhưng không ai ngờ đến nó chính là tọa kỵ của Vạn Cổ Bá Tướng.
Trước sức mạnh tuyệt đối và tốc độ kinh hoàng, nó chứng minh rằng số lượng không phải là uy hiếp, hai nghìn Tự Tại Thần Tướng của Lâm Tích vỡ nát như trảm chó giết gà.
Chúng nữ Hậu Cung trước đó đã thấy Lạc Nam chiến với Hỗn Vô Cực, biết rằng hắn còn một chiêu này, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn không tránh khỏi rung động trước sự cường đại của nó.
“Xin lỗi, ta đã cố…” Lâm Tích yếu ớt nhìn Hương Trà thì thào.
Nàng biết mình đã bại rồi…
Hương Trà cười khổ: “Không phải ngươi yếu, mà do tên sư đệ của ta…”
“Ta nhận thua!” Lâm Tích nhìn Lạc Nam nói:
“Tâm phục khẩu phục.”
Lạc Nam nở nụ cười, nhớ lại những lần đầu tiên đối đầu với nữ nhân này, nàng ta như một con ngựa hoang bất thuần.
Dù là sau đó giúp hắn thống nhất Nhất Thế Vũ Trụ cũng là vì trách nhiệm, chưa từng chân chính thừa nhận hắn.
Hôm nay rốt cuộc đã nhận thua một cách tâm phục khẩu phục.
Điều này đối với Lạc Nam chính là một thành tựu.
“Một thân một mình đi đến hôm nay, cũng không dễ dàng gì, nàng đã rất đáng ngưỡng mộ.” Lạc Nam cảm thán nói.
“Không, ta chưa từng một thân một mình, ta có sư phụ và sư mẫu ủng hộ, ta có Trụ Việt Tông sau lưng.” Lâm Tích ôn tồn đáp, nở nụ cười yếu ớt nhìn lên vai mình:
“Còn có nó là đồng bạn đáng tin cậy.”
“Hắc hắc.” Con chồn đen cười vui vẻ chống nạnh, chỉ Lạc Nam nói:
“Trận này ngươi không dùng Chiến Thú hay Tọa Kỵ, nên Lâm Tích cũng không cho ta ra trận, xem như ngươi may mắn.”
“Tốt.” Lạc Nam gật đầu:
“Vậy ta gọi Tiểu Tinh đánh với ngươi một trận.”
Con chồn vội vàng rụt đầu trở về, chui vào trong lòng Lâm Tích thầm mắng:
“Ai thèm đánh với con quái vật đó?”
Lâm Tích lắc đầu, đã quen thói khoác lác của con hàng này.
Nàng mệt mỏi nằm xuống, không gian dịch chuyển ra khỏi chiến trường, trở về Nguyên Giới…
Còn chút khí lực sót lại, Lâm Tích vẫn muốn xem cách Lạc Nam đoạt lấy vinh quang.
Nhìn thấy nàng biến mất, Lạc Nam nâng lên ba ngón tay:
“Còn ba!”
Vạn Cổ Bá Tướng cưỡi Hỗn Độn Cuồng Long đã sừng sững sau lưng hắn.
Lạc Nam lại phất tay, một vạn thanh Thần Kiếm dừng dây dưa với Đạo Thụ bay trở về.
“Đến rồi…” Chúng nữ biến sắc.
Quả nhiên, Bá Thần Lực từ Bá Đỉnh bùng nổ, hư ảnh Thiên Thủ Quan Âm cực đại hiện ra, dung hợp vào bên trong Vạn Cổ Bá Tướng.
Khoảnh khắc đó, Cổ Ngữ – Phật kích hoạt.
Hai vạn cánh tay phật từ cơ thể Vạn Cổ Bá Tướng mọc ra.
KENG KENG KENG KENG…
Kiếm ngân vang trời, toàn bộ Thần Kiếm được tay Phật nắm lấy…
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Hồng Kiếm tiếp tục phân thân, năm nghìn thanh Lạc Hồng Kiếm cùng với toàn bộ Nguyệt Hồng Kiếm trước đó cũng rơi vào Phật Thủ…
Hai vạn thanh Thần Kiếm Cực Phẩm được Vạn Cổ Bá Tướng nắm trong tay, áp bách cực đại đè ép hỗn độn đến mức run rẩy.
“Trời ơi… cái gì thế này?”
Tất cả sinh linh ngơ ngác, thất thần, không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến.
Ngay cả những đại năng có xuất thân vượt trội như Cổ Nhật Cơ và Cổ Nguyệt Cơ cũng rùng mình, sống lưng lạnh buốt, cảm giác mình đang nằm mơ.
“Sự kết hợp này, chiêu thức này e rằng có thể hủy diệt một phương đại thế giới.” Tinh Nữ từ trong Tinh Môn rung giọng truyền âm.
Nguyên Giới Chi Linh trầm mặc…
Ngay cả nó giờ đây cũng cảm thấy bất lực, người nam nhân này đã trưởng thành đến mức độ nó không thể tưởng tượng.
Chẳng biết từ bao giờ, Hương Trà, Yểm Ma Điện Chủ đã đến bên cạnh Vân Tiêu, từng đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Thế nào? Còn muốn chơi tiếp không?” Lạc Nam ung dung hỏi.
Hương Trà hướng mắt nhìn Đạo Thụ hỏi: “Sư huynh muốn chơi tiếp không?”
“Chơi cái rắm!” Đạo Thụ buông lời thô tục, đánh mất phong thái của bậc cao nhân tiền bối, trực tiếp thu nhỏ thân hình trốn trở về:
“Mặc dù lão phu phòng ngự mạnh, nhưng còn chưa bất tử, không muốn bị băm thành gỗ vụn đâu.”
Nhìn hai vạn thanh Thần Kiếm Cực Phẩm được tồn tại khủng bố như Vạn Cổ Bá Tướng nắm trong tay, chẳng ai dạy gì mà đem mạng ra đùa cả.
Lạc Nam nghe vậy cũng buồn cười, thành thật nói với Hương Trà:
“Sư tỷ có thể thử phát động Thần Thông, một lần nữa Trùng Sinh, quay về quá khứ.”
“Ngươi nghĩ dễ dàng như vậy sao?” Hương Trà bất mãn trừng mắt:
“Tỷ lệ để nó thành công là một trên một vạn, nếu không phải rơi vào đường cùng, ta cũng đâu có điên mà thi triển.”
Kiếp trước vì không muốn Nguyên Giới bị hiến tế, không muốn Hỗn Vô Cực giành thắng lợi cuối cùng nên nàng mới sử dụng đến thủ đoạn đó.
Chưa nói tỷ lệ thành công của nó là cực thấp, mà nàng cũng phải tu luyện lại từ đầu, trải qua ngày tháng nhàm chán dài đằng đẳng.
Đời này xuất hiện một kẻ nằm ngoài khí vận như Lạc Nam, có trời mới biết liệu có thành công hay không, nàng cũng không dám thử.
Mà dù có thành công, liệu khả năng lại nhảy ra thêm tên Lạc Nhị, Lạc Tam, Lạc Tứ nào nữa hay không? Chắc gì nàng giành được phần thắng?
Huống gì đối với nàng, dù Lạc Nam hay Vân Tiêu trở thành Giới Chủ cũng là kết cục tốt, so với Hỗn Vô Cực đẹp hơn quá nhiều, nàng không có lý do để phát động loại thủ đoạn Trùng Sinh đó.
“Ngươi thật sự có thể phát động chiêu này không?” Yểm Ma Điện Chủ thăm dò hỏi.
Nàng đang nghi ngờ là Lạc Nam hư trương thanh thế, cố ý hù dọa mình.
“Haha.” Lạc Nam bật cười, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn sáng lên, chiếu rọi một cảnh tượng.
Chính là khi hắn dùng Đồ Giới diệt sát Hỗn Vô Cực.
Không riêng gì mấy nữ, mà toàn thể Nguyên Giới đều thông qua hình chiếu xem được cảnh tượng đó…
Dù trước đó biết rằng Hỗn Vô Cực đã chết, nhưng khi được xem lấy cách thức Lạc Nam tiêu diệt đối phương, tất cả vẫn không nhịn được mà tê dại cả da đầu.
Đám huynh đệ, thuộc hạ hiếu chiến dưới trướng Lạc Nam càng là nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận mình không thể tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Hỗn Vô Cực tan biến đó.
“Lão đại áp đảo quá rồi.” Hắc Trư sung sướng cười toe toét:
“Chuẩn bị ăn mừng Giới Chủ duy nhất trong lịch sử thôi.”
Yểm Ma Điện Chủ không còn gì để nói, nhún nhún vai:
“Ngươi thắng!”
Con bài mạnh nhất của nàng chuẩn bị là đám Giới Điện Trưởng Lão đã lấy ra dùng.
Vốn định chờ thời cơ thích hợp khi Lạc Nam và mấy nữ lưỡng bại câu thương, nàng và sư phụ song sát đoạt lấy cơ hội, giành lấy chiến thắng sau cùng.
Nhưng khi Đồ Giới xuất hiện, nàng biết mình không còn cơ hội.
Trước sự tàn phá trên diện rộng như thế, trừ phi nàng rút khỏi chiến trường mà trở về Nguyên Giới, bằng không dù ẩn nấp, trốn vào bất cứ đâu cũng không thoát khỏi số phận thê thảm.
Dứt khoát nhận thua, Yểm Ma Điện Chủ cũng không còn gì tiếc nuối, nàng đã cố gắng hết sức rồi.
“Ta vốn không định dùng chiêu này đối phó các nàng.” Lạc Nam nhìn Vân Tiêu nói:
“Nhưng át chủ bài của nàng đã phá Bá Chủ Thần Thế của ta.”
Vân Tiêu nhìn Hỗn Vô Cực thê thảm trong Đồ Giới, ánh mắt bỗng nhiên hiện lên ngọn lửa cháy bỏng:
“Ta muốn thử!”
Nàng hít sâu nặng nề, sau lưng hiện ra một tôn Pháp Tướng.
Mà ngay khi Pháp Tướng này hiện thân, đồng tử trong mắt Lạc Nam co lại…
Nó như một pho tượng nữ thần uy nghiêm màu tím nhạt trong suốt như thuỷ tinh, nhìn thấu vào bên trong, vô số rễ cây chằng chịt, thân cây đại thụ uốn lượn quanh thân, cuối cùng là tán cây mọc ra khỏi đỉnh đầu.
Hoàng Trung Lý như mọc ra từ Pháp Tướng của Vân Tiêu, hay nói đúng hơn là đã dung hợp cùng Pháp Tướng một cách hoàn hảo.
Thì ra không chỉ đúc nên Thể Chất đặc biệt, Vân Tiêu còn thành công lột xác Pháp Tướng của mình.
“Nữ nhân này, thật sự không có giới hạn…” Thần Huyền Huân nhẹ nói:
“Để xem nàng còn có thể làm được gì.”
Vân Tiêu nhếch môi, thân hình dung nhập vào Pháp Tướng, lực lượng còn sót lại của nàng cung cấp cho Pháp Tướng, thanh lãnh cất giọng:
“Thần Quy Vạn Thủ!”
ẦM ẦM ẦM…
Tỏa ra ánh sáng huyền ảo, vô vàn Quy Tắc Chi Lực cuồn cuộn ngưng kết thành một vạn cánh tay mọc ra trên thân Pháp Tướng, trên khắp các tán cây của Hoàng Trung Lý.
Những cánh tay này không cầm vũ khí, cũng không chấp chưởng Thần Binh… ngược lại từng bàn tay trên cánh tay kết ấn, thi triển vũ kỹ.
Một vạn môn Thần Kỹ khác nhau cùng lúc hình thành, nằm trong vạn thủ, sẵn sàng chống lại hai vạn thanh Thần Kiếm giáng lâm.
“Nàng, thật sự muốn làm đến mức độ này?” Lạc Nam không hề hy vọng điều này xảy ra.
Hắn thả người, dung hợp cùng Vạn Cổ Bá Tướng, hai vạn thanh Thần Kiếm đã nâng lên.
“Không được!” Đông Hoa, Bích Tiêu chúng nữ biến sắc:
“Đại tỷ, Tiểu Nam… hai người điên rồi.”
Toàn bộ Nguyên Giới thở không ra hơi, đáy lòng nặng nề đến cực điểm.
Ai cũng hiểu rằng một khi cấp độ chiêu thức như vậy đánh ra, dù là đại năng cũng không tài nào khống chế nổi.
Sẽ là người không chết thì ta vong…
Thậm chí là đồng quy vu tận…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 155 |
Ngày cập nhật | 21/05/2025 15:39 (GMT+7) |