– Đừng… mà, minh có mỹ anh rồi mà, chuyện của Quyên, minh cứ xem nó chưa từng xảy ra đi…
Chưa từng xảy ra, sao anh lại có thể xem nó như chưa từng xảy ra được hả em…
– Chưa từng xảy ra sao? Buồn cười…
– Sao minh tham lam quá vậy? Sao muốn tất cả mà không cần suy nghĩ đến cảm giác của người khác sao?
Đôi tay thô kệch dần dần buông lỏng nhỏ ra, tôi gục đầu vào tường, mũi tôi cay xè, từng câu từng chữ của nhỏ khứa sâu vào trái tim tôi, đúng nhỏ nói đúng mà tôi quá tham lam mà, sẵn sàng đạp đổ tất cả để lấy thứ mình muốn mà khốn nạn…
Căn phòng lại chìm vào im lặng, tôi bước liêu xiêu về cái giường bệnh, còn nhỏ thì bước ra ngoài mua gì đó, tôi nằm trên giường từng dòng suy nghĩ chợt uà về từ tìm thức xa xôi. Ngân… anh phải làm sao đây hả em, anh khốn nạn quá mà phải không, nếu em có ở đây thì em cho anh biết đi, cho anh biết mình phải làm sao để chấm dứt mọi chuyện đây, hình ảnh mập mờ chợt tan biến trong tiếng sục sịch của then chốt cửa, nhỏ bước vào gương mặt nhỏ lấm lem chắc mới đi rửa mặt đây.
– Thuốc nè uống đi…
Nhỏ bốc từng viên thuốc ra rồi đưa cho tôi, tôi im lặng nhận lấy và uống. Im lặng tôi ngồi trên cái giường bằng sắt kia bao nhiêu lâu để tôi có thể gọt bõ cái tội lỗi mà tôi đã gây ra cho nhỏ đây, tôi nhìn nhỏ thật lâu, nhìn từng cữ chỉ, từng ánh mắt từng nụ cười khắc thật sâu vào tìm thức tôi.
– Bác sĩ nói chừng nào mới về được – nhỏ hỏi tôi…
– Ngày mai – tôi đáp chỉ vỏn vẹn 2 từ…
– Vậy minh nghĩ đi, quyên zìa nha…
Rầm… một ánh sáng lóe lên sau làn mây xám xịt ngoài kia, mưa rơi lớt ngớt lớt ngớt không ngừng, gương mặt nhỏ trắng bệch đi vì sợ, đơn giảm sấm là cái thứ mà nhỏ sợ nhất, đôi bàn tay ép chặt vào hai tai, đôi cân run run ngồi phịch xuống đất, nhìn nhỏ sao mà tôi thương quá, tôi ngồi đằng sau siết chặt nhỏ vào lòng vỗ về từng câu…
– Đừng sợ có minh ở đây rồi – tôi ôm đầu nhỏ vài ngực mình…
– Quyên sợ lắm, sợ lắm – tiếng nấc nghẹn ngào của nhỏ vang lên…
Nhỏ chợt ngừng khóc, đứng dậy đẩy tôi ra sau.
– Thôi q… uy… ê. N… vê… Đ. Ây – giọng nhỏ nghẹn ngào…
– Đừn… g. Mà.
Tôi ghị nhỏ ôm chặt vào lòng, đôi tay thôi càng siết chặt nhỏ, âm thanh tĩnh lặng chỉ lác đác vài tiếng thở gấp gáp của tôi, nhỏ vẫn ngồi yên đó im lặng…
– Nhưng tối rồi, con gái ai lại qua đêm bao giờ…
– Vậy sao quyên không coi như là ngày trước đi, quyên ở lại đêm đó đó – tôi gị nhỏ…
– Nhưng mà…
– Đừng nói gì cả quyên à, chỉ đêm nay thôi…
– Ừm…
Tôi chỉ cần nghe được tiếng đồng ý nhẹ nhàng của nhỏ, tôi buông lỏng nhỏ ra từ từ, liệu tôi có phải đang mất phương hướng trước nhỏ không, đa tình có liệu là được hạnh phúc hay chỉ là càng yêu tim ta càng đau…
Nhỏ nằm trên cái giường trong góc phòng, nhỏ quay mặt vào tường không nói năng gì, tôi nhìn nhỏ, nhìn thật lâu và thật lâu liệu tôi có thể nhìn nhỏ suốt cuộc đời không.
– Quyên ngủ chưa zị – tôi cất nhẹ tiếng trong màn đêm…
– Đang ngủ…
– Đang ngủ mà trả lời được hả – tôi thắc mắc…
– Ừm cũng thường thôi mà – ơ cái cô này…
– Liệu một ngày nào đó hai ta có thể bên nhau không…
– Đừng có điên, minh có mỹ anh rồi… – giọng nhỏ thoáng buồn…
– Chỉ nếu thôi mà…
– Không nếu thì gì cả… – nhỏ cắt ngang lời tôi…
– Nhưng lúc trước quyên nói như vậy mà – tôi nói tiếp…
– Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, làm ơn đừng có khiến ai đau khổ nữa được không?
– Ừ…
– Ừm mà hứa việc này đi…
Nhỏ bắt tôi lại phải hứa, tôi hứa… nhưng có bao giờ tôi có thực hiện được những lời hứa của mình đâu, hứa sao chắc nhỏ lựa người sai rồi…
– Hứa để làm gì? – Tôi hỏi…
– Vậy bây giờ có hứa không, nếu không thì mai mốt đừng có nói chuyện… – giọng nhỏ ngim nghị…
– Ừ… mà hứa việc gì…
– Đừng đánh nhau nữa được không…
Lại là lời hứa này, sao ai cũng bắt tôi phải hứa chuyện này thế, tôi cũng đã từng hứa nhưng tôi lại thất hứa một cách trắng trợn… vậy sao nhỏ lại bắt tôi đi tiếp vào vết xe đổ này thêm lần nữa…
– Nhưng… minh sợ không làm được…
– Hứa đi… không làm được thì đừng có nói chuyện với quyên…
– Ừ… minh hứa…
– À mà còn chuyện này nữa…
– Chuyện gì…
– Đừng hút thuốc nữa có hại lắm, uống cà phê thì cũng vừa thôi uống nhiều dễ bệnh chứ tốt lành gì…
– Rồi… không hút thuốc, uống ít cà phê vậy được chưa… – tôi thở dài…
– Ừm vậy được rồi, ngủ đi…
– Ừ…
Căn phòng trở lại bản chất củ của nó, im lặng một cách đáng sợ, chỉ có tiếng mưa nhè nhẹ ngoài kia, tiếng lá cây xào xạc theo gió, và tiếng bước chân nhè nhẹ của tôi tiến lại gần giường nhỏ. Rầm… thêm một tiếng sấm nữa vang lên, nhỏ co rút sát vào trong mép tường, tôi nhẹ nhàng trèo lên giường nhỏ, dường như nỗi sợ hãi khiến nhỏ không cảm thấy được gì cả. Tôi nằm xuống siết chặt nhỏ vào lòng mình, nhỏ giật mình đẩy tôi ra…
– Làm gì vậy, qua bên kia ngủ đi không quyên về à – nhỏ đạp tôi ra…
Tôi chịu đựng từng cú đạp đó, nó không thể khiến tôi thôi ôm nhỏ càng chặt vào lòng…
– Chỉ đêm nay thôi quyên à, đừng sợ gì cả, hãy để minh ôm quyên ngủ và che chở quyên đêm nay…
Nhỏ thôi giảy dụa nữa mà nằm im, hơi ấm của tôi và nhỏ hòa vào nhau, tôi ôm, ôm chặt nhỏ vào lòng, quyên à… liệu ngày mai anh có còn ôm em được như vầy nữa không…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/chay-tron/
Sáng lên… từng hạt nắng lọt qua khe cửa nhỏ lẽn vào căn phòng tối ôm, mưa vẫn còn rơi lát ngát không ngừng, tôi ôm… ôm một thứ gì đó thật chặt nhưng sao không có một chút hơi ấm thế này… nhỏ đâu rồi, tôi giật mình mở mắt trong vòng tay tôi là chỉ là hư không à chắc có lẽ là nhỏ về rồi, tôi là cái thá gì mà bắt nhỏ phải ở bên cạnh…
– Hù… – một ai đó mở cưã vào…
Thoáng chút cái giọng thanh thanh này là nhỏ mỹ anh chứ không ai khác, cái âm thanh thường nhỏng nhẹo bên tôi. Nhỏ mặc cái quần jean bó sát cái áo thun ôm lấy cơ thể thon thả, từng đường công thấp thoáng sau lớp áo. Tôi cười nhẹ một cái nhìn nhỏ, nhỏ ngô ngô nhìn tôi xoe tròn…
– Khoẽ chưa yk zìa bộ muốn nằm quài hả zì – cái giọng ngô ngô trở về…
– Ừ…
Tôi đứng dậy cầm lấy cái bộ đồ nhỏ đem vô thay rồi ra về… từng hạt sương con khẽ động trên những tán lá, nhỏ ngồi ở phía sau ôm chặt lấy tôi nhỏ nói nhiều lắm, nhiều rất nhiều nhưng tất cả câu đó chỉ hiện lên một nội dung là “em yêu anh nhiều lắm”. Mỹ anh, anh cũng yêu em nhiều lắm em à, anh chẳng mang lại một chút ít hạnh phúc cho em, mà toàn đem lại những nút thắc khó gỡ cho tình cảm đôi ta, liệu anh có thể còn được những cái ôm nhẹ của em nữa không…
Cạch… nhỏ mở cửa nhà ra và đi vô trong, tôi ở đằng sau thì dắt chiếc xe của nhỏ vào nhà, dường như tướng đi của nhỏ hơi ngộ, cứ chum chum vào nhau, chắc có lẽ nhỏ vẫn còn đau sau cái lần tôi hành hạ nhỏ đêm trước. Tôi ôm nhỏ từ phía sau gị sát vào lòng từng hơi ấm nhè nhẹ phả vào tai nhỏ.
– Gì đó – nhỏ hỏi…
– Anh xin lỗi mỹ anh…
– Khìn hả, tự dưng cái xin lỗi, cắt cổ tay chứ có đập đầu vô tường đâu mà giờ nói linh tinh thế – nhổ cốc đầu tôi…
– Ừ… yêu em nhiều quá điên rồi – tôi nói…
– Xí… cái đồ xạo, tui hok có yêu người điên đâu à nha – nhỏ đẩy nhẹ tôi ra…
– Ờ zị hết điên rồi…
Tôi buôn lõng nhỏ ra cười khì, nhỏ cũng cười anh yêu cái nụ cười này lắm mỹ anh à, tíc tắc… tíc tắc… mới đây đã trưa rồi, lại phải tới giờ đi làm tôi vỗ chan chát vào mông nhỏ, nhỏ cũng đạp túi bụi vào người tôi, hai đứa giỡn ầm đùng muốn sập cái giường.
– Thôi đi làm à – tôi nói…
– Đợi xí – nhỏ gị tôi lại…
– Hã chuyện gì – tôi ngơ ra…
– Để vợ đưa đi làm cho, chứ thả rong này dễ bị người ta bắt lắm – nhỏ cóc đầu tôi…
– Ặc… làm như tui là con gì á, mà sợ thả rong bị bắt – tôi đánh cái chát vô mông nhỏ…
– Hì hì đi nè hông thôi trễ giờ bây giờ…
Nhỏ cằm lấy phi vun vút đến chỗ làm, tôi ngồi sao thì đung đưa tay đung đưa theo gió, hai đứa ngồi ríu rít đủ thứ chuyện trên đời, giờ mới biết là nhỏ nhiều chuyện bà cố, nói đủ thứ chuyện trên đời mà không mỏi miếng, có lúc lo nói chuyện tí nữa là tông cột điện rồi, nhiều lúc đi xe với nhỏ chẳng khác là chơi thể thao mạo hiểm là mấy. Thắng kái kít… lại trước quán thằng cha quản lý cứ nhìn tôi đâm đâm, địt ngựa xin số cho rồi giờ muốn đụng bồ bố à, đụng là thiến nha ông nội, bóng nhỏ khuất xa theo dòng xe cộ tấp nập, tôi bước vào thay cái bộ đồng phục của quán, mới mặt được nữa cái áo thì ông nội đã lên tiếng…
– Ê… bồ mày hả nhóc – ổng hỏi…
– Ừ… rồi sao – giọng tôi lạnh te…
– Cho tao số được không…
Đụ má giỡn mặt hả, tường mày là quản lý rồi muốn nói gì là nói à. Tôi quay lại cái phặt nhìn thằng quản lý bằng ánh mắt không khá hơn miến nào…
– Muốn gì? Giỡn mặt à – tôi nói lạnh te…
– Giỡn gì không cho thì thôi – hắn cười man trá…
– Đụng vào bồ tao thì đừng có trách… – tôi ngiếng chặt răng…
– Nên nhớ tao là quản lý nha thằng nhóc…
– Quản lý muốn làm gì làm à…
– Địt mẹ mày bị đuổi…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/chay-tron/
– Đuổi thì nghĩ – tôi nói chậm…
– Cút mẹ mày ngay – chó ở đâu cứ sủa oan oản làm tôi hoảng hốt dễ sợ…
– Tiệm này có quãn lý như vậy sớm muộn cũng mau đóng cửa thôi – tôi lầm bầm nhưng cũng đủ để cho thằng chó đó nghe…
– Mày nói gì thằng kia – hắn lên tiếng…
– Lớn rồi chắc cũng thông minh, đâu cần phải nói quỵch tẹt ra đâu nhỉ…
Tôi nói một câu khiến thằng chả đứng họng mà bây giờ nghĩ lại một thằng dốt văn chương như tôi mà nói được câu đó cũng lạ thật, tôi nhanh tay lột cái áo đó ra máng lên xào và ung dung bước ra ngoài mặc kệ thằng điên đó chết đứng tại chỗ, mẹ đi làm lại gặp thằng quãn lý chó điên này không biết là do hỗm rài không thắp nhan hay sao mà toàn gặp chuyện tào lao gì đâu, tôi bước chậm rãi ra ngoài đứng nhìn lại cái quán thêm một lần, hít một hơi thật sâu vào và nói “mong mày không sập như lời tao nói” vừa quay lại thì bà chị y tá đáng yêu cùng bà chủ quán cười cười nói nói đi vào…
– Ê… giờ làm mà em đi đâu vậy? – Bà chủ với chị đồng thanh hỏi…
– Dạ em bị đuổi việc rồi chị ạ – tôi làm bộ thở dài…
– Cái gì, chị thấy em làm việc chăm chỉ lắm mà sao lại bị đuổi ai đuổi? – Bà chủ gặng hỏi…
Thôi thì sẵn tiện đang bấn chơi thằng chó đó một vố luôn cho huề dám đuổi anh mày hả, mày chưa đủ tuổi đâu.
– Dạ em bị anh dũng đuổi – giọng tôi buồn bã…
– Sao nó đuổi em – chị hỏi tiếp…
– Dạ ảnh xin số đt bạn gái em, em không cho nên ảnh đuổi chị ạ – chết mẹ mày chưa con kaka…
– Cái gì, quá lắm rồi…
Chị hùng hổ bước vô, gương mặt căng hết cả lên, sao trong lòng tôi phấn chấn thế này nhỡ, tự hỏi rồi tự cười một mình. Chị y tá nhìn tôi nghệch ra rồi đánh vào lưng tôi một cái bốp…
– Mấy bữa nay sao rồi nhóc – chị hỏi…
– Dạ cũng bình thường chị. – Tôi cười ngây ngất như thằng điên…
– Ừ mà để lát chị vô kêu con Lan giữ em lại…
– Thôi chị…
– Thôi cái gì mà thôi, đi vô với chị nhanh…
Nói rồi chị kéo tay tôi đi vào trong, lúc này thằng chó đó bước ra gương mặt hậm hực vừa đi ngang tôi buông nhẹ một câu…
– Không làm việc mà đi đâu vậy anh dũng…
Hắn không nói tiếng nào mà đi thẳng ra quán leo lên xe chạy tuốt, lúc này gương mặt chị lan giãn ra một chút, tôi bước gần lại chị hỏi nhẹ…
– Anh dũng đi đâu vậy chị – tôi hỏi…
– Chị đuổi rồi, đưa cho kiểu người này quãn lý có nước mà mau sập tiệm…
À… a… a… không ngờ tôi lại đón đúng như vậy, nhưng dường như chuyện này vẫn chưa kết thúc…
– Thôi em vô làm đi – chị nói…
– Uã nhưng em bị đuổi rồi mà – tôi ngớ người…
– Đuổi gì, bây giờ thuê lại được hông – chị chống tay vào hông…
– Dạ được – tôi cười nhẹ…
Chào hai bà cô đó xong tôi đi thay bộ đồ rồi lên tần trên làm việc, gió thổi mơn mác theo từng hạt nắng chối chang của mùa hè, tôi đứng tựa người vào lan can, ôi cái gì thế này cái con nhỏ đó vẫn ngồi ở bàn 31 ngay chỗ cũ, bộ con nhỏ này nó đi đâu mà diện đẹp thế nhỉ, nhỏ mắt cái váy trắng tinh tôn lên cái vẽ dịu dàng có pha chút cá tính của con nhỏ, trên bàn nhỏ không có cái gì nên tôi bước lại hỏi…
– Chị dùng gì – tôi hỏi…
– Ly cà phê – cái đéo gì thế này, con gái mà uống cà phê ngộ nghe…
– Hã… – tôi hỏi lại…
– Một ly cà phê pha ngọt chút…
Chắc là bà đặt mấy anh trai uống cà phê cho ngầu đây, uống cà phê mà kêu pha ngọt thì ôi thôi rồi, uống như zị uống làm gì hả trời. Tôi vừa quay lại định đi thì con nhỏ này kéo áo tôi lại bung cái áo thun ra bên ngoài, mịa đứng ăn kani cả buổi mà bị con nhỏ này phá trong tíc tắc.
– Dạ chị cần gì – tôi nhỏ nhẹ, ém tức giận vào trong…
– Bữa hổm anh xin sđt tôi rồi đưa cho ai thế…
Ôi ngộ thật tôi xưng hô bằng chị, mà con nhỏ này lại kêu tôi bằng anh, chả biết bây giờ đứa nào em đứa nào anh nữa…
– Xin số gì? – Tôi hỏi…
– Định giả vờ àk, xin số tui đã rồi bây giờ hỏi xin số gì à?
Vừa xưng chị giờ lại kêu bằng tôi ngộ thật.
– Giả vờ gì chị?
– Giỡn mặt hả – con nhỏ trợn mắt nhìn tôi, ôi sao đầu gấu thế này hả trời…
– Giỡn mặt gì? – Tôi nín thinh…
– Bữa đó anh lại xin sđt tôi ngày 5 tháng 10 này giờ giả bộ quên à…
Cái đéo, nhỏ này nhớ dai vậy hả trời, có xin sđt không mà con nhỏ này nhớ dai như quỷ, biết tôi xin ngày mấy tháng mấy luôn bó tay thật. Tôi trầm ngâm suy nghĩ, gãi gãi đầu mấy cái rồi à lên một tiếng…
– Dạ cái đó anh quản lý kêu em xin giùm – tôi nói…
– Hã… cái gì giỡn à…
– Đâu có giỡn, thật mà…
– Hết chuyện đưa số tui cho thằng già đó hả, nói chuyện mất dại nhẹ lắm, báo hại tôi phải thay số đt, bây giờ đền tiền cái sim đi…
Ụ móa có dụ này nữa hả trời, nó thay sim chứ tui có thay sim đâu mà bắt tôi thền…
– Chị đùa à, chị thay sim chứ tôi có thay sim đâu mà kêu đền – tôi trợn mắt…
– Ai kêu xin số tui đưa cho thằng cha đó chi…
– Ai biết, có gì sao hông đòi thằng đó đi, sao đòi tôi – nhỏ lớn giờ mới thấy con nào ngang như con này…
– Không thích…
Tôi tính nói “không thích kệ mẹ mày” nhưng thôi dù sao nó cũng là con gái thôi trả mẹ cho nhanh vậy, tôi thở dài…
– Rồi mệt quá cái sim bao nhiêu – tôi hỏi…
– 50K…
Mịa mày ăn dòng gì đi nghe con quỷ, mới đi làm lại đã gặp con nhỏ này rồi, tôi móc tói đặt tờ 50k kái pẹp lên bàn, con nhỏ cằm lấy mắt tròn xoe nhìn tôi, nhìn tao móc mắt bây giờ chứ nhìn. Sau khi giải quyết cái con này xong vừa định đi xuống thì nó kéo tôi thêm một cái nữa…
– Gì nữa đây chị 2…
– Đỏi cà phê thành sinh tố bơ đi…
Tôi hông nói tiếng nào bước thẳng xuống dưới… đặt ly sinh tố bơ lên bàn con nhỏ đó, con nhỏ nhìn tôi đăm đăm suy tưởng cái gì tôi cũng chẳng biết, thôi bơ đi mà sống vậy.
– Ê bộ không biết chúc quý khách ngon miệng à…
Má sao con này đủ trò thế này hả trời, bộ tôi mắc nợ con nhỏ này hã…
– Chúc quý khách ngon miệng…
Nói rồi phi thẳng ra đằng kia đứng làm tiếp, lăng xăng một lúc thì cũng 4h chiều, nguyên một hổn tạp dầu thơm xông vào mũi tôi, vừa quay lại nhìn thì nguyên một đám con gái diện váy trắng, đỏ, xang, vàng, đen… nói chung là 7 sắc cầu vòng cười cười nói nói, trên tay thì ôm nguyên cái gì đó bự tổ bố trên tay, uã cái đầu 3 chỏm này nhìn quen quen, ôi phải rồi thằng thiên uã mà thằng này đến đây làm gì vậy ta.
Đang loáng thoáng nghĩ thì nó ngồi ngay bàn 31, nhưng sau hôm nay trên chỗ tôi làm từ 3h chiều thì hông có một người khách giống như bị bao vậy. Từng ánh nắng chiều buôn nhẹ qua khe lá, cơn gió thổi nhẹ mơn man theo từng âm thanh bán hàng rong của những người phụ nữ có gương mặt khắc khổ đang vật lộn với dòng đời dưới phố kia, nhìn họ mà tôi thấy lòng mình ấm áp, tôi có lẽ quá mai mắn so với họ chỉ học rồi ngủ không bận tâm gì nhiều, dường như cái âm thanh tĩnh lặng bị phá vỡ bởi cái đám đằng kia hát chúc mừng sinh nhật. Tôi bước nhẹ lại hỏi tụi nó dùng gì thì thằng thiên lên tiến…
– Ế. E. Ế… ề…”máu lạnh” mày làm ở đây hả – cái địt mẹ thằng này đùa tôi chắc…
– Ờ… tao làm ở đây, mày đi sinh nhật bạn à – tôi hỏi…
– Không của nhỏ em họ, nhỏ này nè…
Nó nói rồi chỉ thẳng vào con nhỏ đó, a men con nhỏ này là em họ thằng thiên hã trời nhìn chả giống miếng nào, nhỏ đẹp quá mà thằng này xấu vãi lền, tôi ngớ người ra, thì ra nhỏ này em họ thằng thiên hèn chi hổ báo vãi, tôi nhìn mà còn nãn. Sau khi nó chào tôi thì con nhỏ đó nhìn tôi đăm đăm rồi nói…
– Anh quen thằng bồi bàn này à…
– Ừ… lão đại anh mày đó…
– Cái gì? Cái bản mặt ngu ngu này mà là lão đại à – nhỏ nói…
Nóng nha, chắc tôi đánh đít con nhỏ hổn láo này quá, có thế lấn tới hả mạy…
– Ờ… nhìn ngu vậy chứ hổ báo lắm – má mày thiên ơi, dìm hàng tao hả thằng khốn nạn…
Tào lao một chút thì cũng vào vấn đề là hỏi tụi nó uống gì, sau khi bị dìm hàng dường như tôi không chìm mà nổi hơn thì phải, mấy con nhỏ trong đám nhìn tôi ngưỡng mộ, mà công nhận được gái mến mộ cũng phê lắm chứ đùa. Bây giờ đã hiểu được cảm giác tại sao tụi nhỏ bây giờ thường hổ báo, thì ra là được bọn con gái nễ nan với lại dễ kua gái. Thoáng chốc đêm buông xuống cả đám tụi nó hình như đi tăng hai thì phải, mới đây đã gần 10h đêm, tôi uể oải đón gió đêm, cái vẽ nhộn nhịp ồn ào dường như đã lắng xuống nhường lại cho cảnh vật thanh bình.
– Ê nhóc có người kiếm kìa – chị kia đánh nhẹ vào tay tôi…
– Hã… dạ…
Nói rồi tôi long bong xuống dưới, chắc nhỏ mỹ anh chứ ai đây, nhưng tôi thật sự đã nhầm, là nhỏ quyên nhỏ diện cái quần jean cụt ngủ, cái áo rộng thùng thình ngồi trên chiếc xe đạp của nhỏ…
– Tan ca chưa – nhỏ hỏi…
– À cũng sắp rồi, kiếm chi vậy – dường như từ hôm đó tôi hơi khó nói chuyện với nhỏ…
– Rước ông chứ gì – nhỏ lè cái lưỡi ra…
– Rước chi?
– Thì mỹ anh bị ba bắt ở nhà, nên kêu tui qua rước dùm…
Hã… ngộ nghe trời, nhỏ lớn giờ mới gặp trường hợp kêu bạn rước bồ mình dùm, mà con nhỏ này chịu nữa mới ghê đúng là con gái khó hiểu thật…
– Nhà tui gần đi bộ về được mà – tôi nói…
– Tại nó kêu tui rước chứ bộ…
– Ờ, mà cũng gan hé giờ này cũng dám chạy xe đạp đi nữa – tôi xoa xoa cái đầu nhỏ…
– Ờ bình thường mà…
– Bình thường cái đầu cô…
Nãy giờ lo nói chuyện mà không để ý xung quanh, mấy thằng cha trong quán nhìn tôi cười hí hí…
– Thôi bồ rước thì về đi – mây thằng cha đó nói…
– Ừm quán cũng hết khách rồi em về đi – mấy chị kia cũng a vua theo…
– Đứng đợi chút…
Nói rồi tôi chạy vô trong thay đồ rồi chạy thật nhanh ra, dường như tôi không muỗn lãng phí một giây nào bên nhỏ thì phải.
– Rồi về…
Nhỏ nhích người rồi xuống yên sau, còn tôi thì ngồi trước đạp cọc cạch, xe bắt đầu chạy đều trên đường, đêm nay trời thật đẹp không có bất cứ một án mây đen nào che lấp ánh trăng, từng cơn gió khẽ trôi lang thang vô định…
– Sao bữa đó quyên về mà không nói vậy – tôi hỏi…
– Ừ thì tại… tại… chán quá nên về – chán hay là sợ bên cạnh tôi…
– Ừ…
Cả hai im lặng nhường lại cho hơi thở đều đều của cả hai, tiếng lọc cọc của bàn đạp, và tiếng nói của con tim… dường như còn đường hôm nay dài hơn thì phải, và cũng đầy chông gai bở vì phía trước là cả đám người lâm le vũ khí dường như đợi tôi thì phải…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |