– Sao giờ này còn ở đây – tôi hỏi nhỏ…
– Ừm tại… từ lúc vào đến giờ chắc minh chưa ăn gì, nên quyên mua đem vào…
Nhỏ nhắc mới nhớ từ lúc mỡ mắt đến giờ toàn bị nhỏ mỹ anh tra tấn muốn gần chết, quên luôn cả cái bụng đang thét gào này nữa, nhỏ chìa một bọc cơm ra đưa cho tôi…
– Nè ăn đi – nhỏ nói…
– Ừm để đó đi, chút ăn…
– Ăn liền đi cho nóng, cái này tui… nấu để chuộc lỗi đó – nhỏ lắp bắp…
– Ừm mà chuộc lỗi gì – tôi tỏ vẻ khó hiểu…
– Ờ… thì… tui… tui – nhỏ lắp bắp…
– Tui gì nói đi – tôi hỏi con nhỏ…
– Ừm thị tại tại quyên, minh mới vào đây – nhỏ nói lấp lửng…
– Chuyện của tôi, tôi gây ra liên qua gì đến quyên mà phải xin lỗi – tôi nói lạnh ngắt…
– Quyên tưởng… – nhỏ bổng im phắt…
Chắt có lẽ nhỏ tưởng rằng tôi vì nhỏ nên mời quánh thằng kia rồi xảy ra nhiều chuyện thế này, ừ mà nhỏ nghĩ vậy cũng phải mà trong cái phần tức giận đó cũng có cảnh tượng nhỏ đi với thằng đó, rồi thằng chó đó nó nắm tay nhỏ. Không lẽ… tôi… nhưng nãy giờ lo làm xàm với nhỏ nên chẳng để ý gì, nhỏ mang theo cái cặp to đùng kia, tôi vừa định hỏi thì, nhỏ đã xen ngang vào…
– Quyên với thằng đó không có gì đâu. Minh đừng hiểu lầm – nhỏ lắp bắp nói…
– Hiểu lầm chuyện gì – tôi tỏ vẻ lạnh nhạt…
– Ừ thì… chắc minh nghĩ quyên với thằng đó quen nhau phải không – nhỏ nhìn sâu vào mắt tôi…
– Không, mà việc gì quyên phải giải nhiều với tôi như vậy – tôi nói một câu làm gió đơ ra không cất thành lời…
– Mà định ngủ ở đây hay sao mà đem tập học theo vậy – tôi hỏi…
– Ờ… ừ… thì quyên sợ minh ở đây một mình buồn nên qua đây nói chuyện cho vui – nhỏ cúi mặt xuống…
– Không sao đâu tôi sống một mình quen rồi – không hiểu tại sao tôi lại cất ra những câu nói lạnh nhạt đó có phải do tôi ghen chăng?
– Nhưng… ở nhà quyên không có ai hết, anh Quy thì đi làm ở nhà có mình ên quyên à – nhỏ sợ sệt nói…
Nghĩ lại trời cũng đã khuya rồi, không lẽ tôi lại bắt nhỏ về lúc này, có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập nhỏ ngoài kia, cái nơi này là một nơi tạp nham, biết điều gì sẽ xảy ra với nhỏ, nhưng bản thân tôi lại làm trái với ý nghĩ của mình…
– Sợ thì sao không kêu thằng đó qua ở chung – trời tôi… vừa nói cái gì vậy…
– Quyên nói không phải vậy, quyên không phải hạng người đó – nhỏ hét lên nước mắt nhỏ dàn dụa…
– Minh không muốn thế thì quyên về – nhỏ cất giọng trong tiếng nấc…
Tiếng nấc của nhỏ sao mà đau xé lòng tôi đến thế, nhỏ đứng dậy, tôi nhón người theo giữ nhỏ lại nhưng sau tay tôi không chạm đến nhỏ, mà lại đụng xuống nền gạch, tôi té sõng soài xuống mặt đất, nhỏ hốt hoảng chạy lại đỡ tôi dậy, sau tôi lại làm thế… tôi đã làm biết bao người con gái phải khóc rồi, sao zờ tôi phải làm nhỏ khóc nữa, chết tiệt. Nhỏ đỡ tôi lên, 2 con mắt nhỏ vẫn còn ươn ướt.
– Minh có sao hok – nhỏ hỏi…
– Ưm… không sao? – Tôi mím chặt nỗi đau lại trả lời cho nhỏ…
– Ăn cơm đi, ngụi hết rồi…
– Xin lỗi quyên nha – tôi nắm chặt tay nhỏ…
Nhỏ giật mình rụt tay lại, đó cũng là một phản xạ bình thường khi bàn tay thô kệch của thằng con trai chạm vào đôi bàn tay mềm mại khác…
– Về ko được thì ngủ ở đây đi, zờ khuya rồi sao về được…
Nhỏ gật đầu khe khẽ, nhỏ cúi gằm mặt xuống lau đi những giọt nước mắt đọng trên gương mặt nhỏ, nhỏ ngước mặt lên nhìn tôi, dành cho tôi một nụ cười tươi như lần đầu tôi gặp…
Nhỏ mở cái khay đựng cơm bằng inox ra đưa cho tôi, tay tôi ê buốt không còn một chút sức nào, tôi làm rơi cái muỗng nhỏ mới đưa cho tôi, mùi thơm của tô canh bí nóng hổi sóc vào mũi tôi, dịch dạ dày tôi tiết ra ngày một nhiều, tay tôi thì lại bất lực, tôi chỉ biết nuối tiếc nhìn nó, nó nhìn tôi, cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nó như muốn nói “cơm dưng trước mặt còn không ăn được, huống hồ còn làm gì”. Tô canh nói cũng phải cái thằng như tôi đúng là vô tích sự mà, ăn còn ăn chẳng được. Nhỏ thấy cái bộ dạng thất bại của tôi như vậy liền khẽ cười, một nụ cười trong căn phòng lạnh lẽo này.
– Thôi há miệng ra, quyên đút cho…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/chay-tron/
Nhỏ cứ xem tôi như một đứa trẻ lên ba, miệng thì cứ nói chuyện dụ tôi để tôi vựa mở miệng thì nhỏ nhét nguyên muỗng cơm vào miệng tôi, tôi gần như sắp chết vì nghẹn, còn nhỏ miệng thì cười tủm tỉm, tôi cứ ngỡ nhỏ sẽ nhàng hơn mỹ anh không ngờ nhỏ còn dữ hơn nữa. Sao khi bị hành hạ bởi nhỏ, nhỏ dọn dẹp đồ còn tôi thì cứ nằm liệt trên giường bệnh, nằm chán không có gì làm thì lại đâm ra nghĩ ngợi, lúc này bệnh viện đã 8h ngước nhìn ra phía ngoài cửa sổ từng dòng xe cứ chen chúc nhau chạy, đập vào mắt tôi là những ánh sáng phát ra khắp cả khu phố, đèn đường, đèn trang trí của những cửa tiệm bên lề cứ khoe nhau mà trình diễn, tôi rất muốn ra khỏi cái nơi bức rức này, căn phòng này chẳng khác một nơi tù túng, nó giam cầm tôi, nó ràng buộc tôi lại không cho tôi có một chút tự do, một chút sau nhỏ quay trở lại phòng, gương mặt hớn hở không biết bị gì nữa, tôi lắc đầu nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi rồi giả vờ lơ tôi đi, bước lại cái giường đằng kia rồi ngủ…
Tôi đang nhẹ nhàng chìm vào giấc mơ, thì… rầm, nguyên một luồng sáng rạch nát bầu trời, tôi giật mình thức dậy, cố gắng chống tay mình ngồi dậy thì bị nguyên một thứ gì đó nếu chặt lại, cố mỡ mắt nhìn xem thứ gì đó giữ mình lại, bổng tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm mềm, cứng cứng bóp rất đã tay, sau khi hoàn toàn có thể nhìn xung quanh thì tôi lại nghe tiếng thúc thích trong cánh tay mình, mưa ngoài kia rơi tầm tã, gió giật mạnh làm gãy cả nhánh cây ngoài đó, tiếng va đập của gió vào cửa sổ kêu ken két, tôi vén cái mền ra xem cái gì đang trong cánh tay mình, khung cảnh mờ nhạt, tiếng mưa hòa trong tiếng nấc trong cánh tay tôi, một đôi gò má phụng phịu, một mùi hương nhẹ dịu thoát ra từ cơ thể đó. Nhiêu đó thôi cũng để bộ não tôi nhận ra, đó là nhỏ Quyên, nhỏ chui rút vào tôi lúc nào không biết, chắc có lẽ do ngủ quá say nên chả biết gì. Tôi vén tóc nhỏ sang một bên, cái cảm giác mát lạnh truyền về từ đôi bàn tay thô kệch của tôi…
– Quyên sao vậy… – tôi cất giọng yếu ớt…
Nhỏ càng nép người vào trong lòng tôi, 2 bầu vú mịn màng ép chặt vào tay tôi, sao tim tôi lại đập lệch nhịp vậy trời, cổ họng tôi khô khóc, bờ môi tôi khô nứt nẻ…
– Quyên sợ lắm – nhỏ nói yếu ớt…
– Sợ gì – tôi hỏi nhỏ…
– Sợ…
“Rầm” lại thêm một cú đánh xuống mặt đất, tiếng sét nghe xót lòng, nhưng tôi lại nghe một thứ khác hòa lẫn trong đó, một âm thanh nghe đau đớn tột cùng, đó là một tiếng nấc cũng người con gái. Không gian im phắt, tôi vuốt nhẹ hai bờ má phụng phịu của nhỏ, nhưng tôi lại chợt nhớ về em nhớ lại những lúc em nép vào lòng tôi, cũng cơn mơ này, cái cơ mơ biến em trở thành người đàn bà của tôi. Nhưng cạnh tôi lúc này không phải là em, đó là một người con gái khác. Không lẽ tôi lại đuổi nhỏ ra sao, tôi không thể, tôi không thể làm cái việc tàn nhẫn đó, ngân anh xin lỗi, anh lại có lỗi với em rồi. Tôi kéo mền lên đắp ngang ngực, nhỏ vẫn tì sát vào người tôi, tôi vỗ về nhỏ bằng những câu nói ngọt ngào, tôi không biết điều mình làm lúc này là đúng hay sai, là việc tốt hay là xấu, là sự lựa chọn mới của cuộc đời tôi chăng, tôi mặc kệ những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, tôi chỉ cần vỗ về nhỏ thôi, chỉ cần ôm ấp nhỏ trong đêm nay thôi…
Phút chốc nhỏ đã chìm vào giấc ngủ trên cánh tay tôi, đôi mắt nhắm nghiền cái môi chúm chím, cái mũi cao, nhỏ trong lúc ngủ nhìn sau mà dễ thương quá vậy trời, tôi tự nói với lòng mình. Sau một hồi nhìn nhỏ chán chê, tôi ngáp một tràng dài, và nhắm hai con mắt đang nặng trĩu lại và thiếp đi…
Mưa vẫn rơi tí tách, cơn mưa dai dẳng từ tối hôm qua đến giờ, lộp bộp, tiếng mưa va vào tấm kính làm tôi thức giấc, tôi nheo mắt nhìn lên trần nhà, tiếng người lao xao ngoài kia, tôi định bước xuống giường vì tôi cũng đã khỏe nhiều rồi, nhưng lại bị thứ gì đó chặn lại, kéo cái mền ra nhỏ vẫn nhắm nghiền mắt lại, tôi khẽ cười vuốt lấy má nhỏ, ngước nhìn vào đồng hồ thì đã 6h15, tôi vỗ nhẹ vào 2 má nhỏ…
– Quyên dạy… đi học kìa – tôi nói…
Nhỏ dụi dụi mắt nhìn tôi, bỗng nhỏ tung chăn nhảy tót ra khỏi giường, 2 gò má nhỏ đỏ ửng lên trông ngộ ghê…
– T. Ối… qua… q… u. Q. Uyên… ngủ… ch… ung vo… ới… minh hã – nhỏ lắp bắp…
– Ừ, hôm qua tự dưng có ai chui vào giường tôi khóc tỉnh bơ rồi nói nhảm cái gì đó – tôi thở dài…
– Thiê… ệt… hã – nhỏ trợn mắt…
– Thật… bộ minh đủ sức cõng quyên qua đây ngủ chung chắc – tôi trề môi…
– Hã…
Nhỏ hã một tiếng rồi sách cặp chạy mất, tôi nằm trong phòng cười khằng khặc khi thấy cái bộ dạng của nhỏ, tối qua ôm tôi khóc thút thít, sáng ra lại trở quẻ… Nhỏ đón xe bus ngay trước cổng, chiếc xe bus màu xanh từ từ chạy mang nhỏ đi mất hút trong làng mưa, hôm nay tôi nghỉ, với cái tình trạng của tôi bây giờ thì sao mà xuất viện được, ông bác sĩ chậm rãi mở cửa phòng cùng một chị y tá nhỏ nhắn trắng trẻo bước lại giường tôi.
– Khoẻ chưa cháu – ông bác sĩ nói…
– Dạ… cũng đỡ rồi – tôi trả lời…
Nãy giờ mới để ý, chị y tá nhìn tôi như muốn ăn thịt vậy, cái bộ dạng của tôi lúc này ma nó thấy còn chê huống hồ là, nhưng mà sao đời nhiều thứ lại ngộ nhỉ, có nhiều thứ đi ngược tự nhiên quá. Sau một hồi kiểm tra cho tôi, ông bác sĩ gật gù chắc có lẽ ổng thấy cái sức trâu bò của tôi bình phục nhanh như vậy nên mới gật gù, còn chị y tá xinh đẹp kia thì, đưa thuốc cho tôi uống, chị bóc từng viên ra rồi đưa cho tôi, lần đầu tôi mới thấy một chị y tá nào lại yêu thương bệnh nhân đến thế, nhớ lúc trước vào bệnh viện bị mấy con mụ y tá làm cái bản mặt xạo lồn thấy ớn. Tôi uống thuốc vào, ông bác sĩ ra trước còn lại chị y tá xinh đẹp và tôi…
– Em nhiêu tuổi rồi – chị hỏi tôi…
– Dạ 16 – tôi đáp…
– Đẹp trai phết nhỉ – chị cười…
Lời chị khen làm tôi muốn bể lỗ mũi vì ngượng, nhưng cái bản mặt tôi như vầy mà đẹp trai hã…
– Em như vậy mà đẹp chỗ nào chị – tôi xoa đầu…
– Hihi em làm ở quán nước bbz phải hok – chị hỏi…
– Dạ phải mà sao chị biết…
– Chị là khách quen ở đó mà, cái bửa em cho thằng kia ăn nguyên cái ly chị cũng thấy mà – chị cười hí hửng…
Ặc sao đi đâu cũng gặp vậy trời, chuyện đó có tốt lành gì đâu mà thít đem ra nói thế nhỉ…
– Chuyệ… n đó… có gì tốt đâu chị – tôi lấp lững nói…
– Bữa đó nhìn em lạnh lùng ghê lun đó – chị lại cười…
Sặc quánh lộn mà cũng được khen hã trời. Tôi im phắt nghe chị nói chuyện, có chị ở đây cũng bớt buồn hơn một chút dù sao thì cũng có người để nói tầm phào.
– Thôi chị đi làm việc đây, mau bình phục đi phục vụ chị nữa nha em…
Chị nựng lấy má tôi. Phục vụ gì hả chị, chuyện gì bưng bê nước hay làm chuyện khác chị làm em bối rối quá. Từ lúc chị ra khỏi phòng, căn phòng lại trở lại cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của nó, mưa vẫn rơi rì rào ngoài kia, tôi nằm trong phòng, 7h… 7h30… 8h… 9h… 9h30…
Tiếng đồng chậm rãi di chuyển bổng, từ ngoài cánh cửa có một mùi hương nhè nhẹ, cái giọng hà nội láo nháo ngoài cửa, không ai khác chính là nhỏ Mỹ Anh. Nhỏ trong bộ váy ngắn, đầu tóc ướt nhem, một bên tay thì cằm cặp, tay còn lại thì xách theo bọc nilon màu trắng đi vào…
– Uã… không học hả – tôi hỏi…
– Tự quãng 2 tiết cuối, sợ minh ở đây một mình không ai chăm sóc nên qua đây nè…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |