Hạnh ngồi nhìn hoàng hôn đang tỏa xuống chân trời biển mà lòng thấy hoang mang vô vàng. Nàng nhớ lại những gì mà chị nàng vừa trao đổi với nàng hồi nẩy…
Hạnh đã gần 40 tuổi rồi chứ đâu còn trẻ trung gì, có thể nói là nàng thuộc loại “gái già” theo tiêu chuẩn của Việt Nam. Nhưng từ trẻ theo chị Hai, nàng cứ bị uốn nắn vào một khuôn khổ khá cứng nhắc nên nàng đâu có thời gian lo nghỉ cho mình? Cha mẹ chết sớm, nàng và Hoài, hai chị em sinh đôi, từ mới 5 tuổi đã phải về sống với chị Hai lúc đó vừa mới lấy chồng lúc 19, 20 tuổi. Hoài và Hạnh lớn lên thì vừa ăn học vừa giúp chị Hai tảo tần kinh doanh. Mấy năm sau đó, Hoài, người chị sinh đôi của Hạnh, may mắn được một người bà con bên Canada bảo lãnh cho xuất ngoại. Hạnh buồn khóc đến hết nước mắt nhưng rồi cũng phải đành chấp nhận số phận hẩm hiu của mình… Khi Hạnh được 10 tuổi thì chị Hai sanh thằng Trung, rồi sau đó con Hà! Chị Hai giao cho nàng nhiệm vụ nặng nề săn sóc thằng Trung đến khi nó trưởng thành xuất ngoại đi du học bên Úc. Thành ra mấy chục năm qua Hạnh hầu như không có cuộc sống riêng tư, chỉ chú tâm lo chuyện của gia đình chị Hai.
Vậy mà… hồi chiều chị Hai lại kêu nàng mà nói:
– Em Tư nè, chị nghỉ chắc là cũng đến lúc em nên lập gia đình rồi đó…
Hạnh đả giật thót tim khi nghe người chị nghiêm khắc của mình nói lên câu nói đó. Nàng đã lúng túng một cách thảm hại, lắp bắp không ra lời…
Chị Hai thở dài nói tiếp:
– Chị biết, em đã bỏ bao nhiêu năm giúp gia đình chị có được ngày nay sung túc. Đôi lúc chị cũng tự trách mình quá ích kỷ, không chu toàn được cho chính em của mình… bắt em phải vất vả vì chị. Chị cảm ơn em thật là nhiều…
Cả hai im lặng… Hạnh cảm khái cúi đầu. Được chị nói câu cảm ơn mà nàng thấy rất hả dạ.
Chị Hai mỉm cười:
– Bây giờ cũng đến lúc chị phải lo cho em đây. Chị định kiếm một tấm chồng cho em, em nghỉ sao?
Hạnh đỏ mặt ấp úng:
– Sao… sao… chị nói chuyện gì kỳ cục vậy?
– Cái gì mà kỳ cục? Em đã gần 40 tuổi rồi, phải lo có gia đình chứ? Chị đã hỏi ý kiến anh Hai, ảnh cũng đồng ý với chị và ảnh cũng đã tìm ra đối tượng hợp với em rồi đó!
Hạnh mắc cỡ quá, bỏ chạy ra khỏi nhà làm chị Hai nhìn theo, lắc đầu cười.
Bây giờ ngồi đây trên bãi biển Phan Rang, Hạnh suy nghĩ mông lung…
Chuyện xảy đến thật bất ngờ… Thật ra mà nói thì đúng thật, chị Hai đã có phần nào lợi dụng nàng như một người làm không công, phục vụ cho gia đình suốt cả mấy chục năm. Hạnh đã bỏ qua đi cái tuổi trẻ thơ mộng để rồi với thời gian, trở thành một người thiếu phụ nhạt nhòa, lam lũ, quá bình thường. Biết vậy nhưng Hạnh không bao giờ oán trách chị, nàng cho rằng sự việc như vậy cũng đúng thôi, dù sao nàng cũng là phận em, chị biểu sao thì nàng cứ theo đó mà làm, dù sao thì nhờ có chị mà nàng cũng có được một mái ấm nương tựa.
Lẻ dĩ nhiên, cũng có những đêm hè oi bức, nàng trăn trở không ngủ được, nàng cũng bứt rứt lắng nghe những đòi hỏi day dứt của cơ thể, những đòi hỏi lạ lùng mà không ai chỉ cho nàng câu giải đáp… nàng chỉ thấy bứt rứt, nhất là ở đôi vú và ở giữa háng làm nàng phải ngượng ngùng đưa tay vào quần lót mà bóp chặt mu lồn nóng hổi… nhưng nàng không có kiến thức gì hết nên nhưng dằn vặt đó chỉ lẩn quẩn mà không có lối thoát, sau cùng thì nàng cũng dần dần quên đi. Một vài lần, nàng thiếp đi nhưng bàn tay vẫn để kẹp giữa hai đùi, để rồi khi thức dậy, nàng lo lắng khi thấy bàn tay mình ươn ướt chất nhờn từ khe lồn ứa ra. Nàng không biết hỏi ai nên không dám lập lại thao tác đó, mặc dù trong thâm tâm nàng cũng thấy thích thú dễ chịu khi sờ bóp mu lồn mình.
Còn về vấn đề khác biệt cơ thể giữa trai và gái thì nàng không đến nỗi tệ nhờ có thằng Trung con của chị Hai. Thằng Trung được nàng chăm sóc từ thuở mới ra đời, chính nàng lo cho nó từng chai sữa, chính nàng thay tã cho nó, tắm rửa cho nó, rồi cũng chính nàng ngày đầu tiên dẫn nó đến trường mầm non. Thật ra mà nói thì nàng đã đóng vai trò người mẹ với thằng Trung, mặc dầu khi nó ra đời thì nàng mới chỉ có 10 tuổi. Ít được Mẹ ruột chăm sóc nên thằng Trung cũng khắn khít đeo theo Dì Tư của nó nhiều hơn. Mà Hạnh cũng thương thằng nhỏ rất nhiều. Nhờ chăm sóc cho nó nên Hạnh đã biết sự khác biệt về bộ phận sinh dục giữa đàn ông con trai và đàn bà con gái. Nàng đã từng nắm trong tay con cu của thằng Trung khi tắm rửa cho nó, và nàng cũng thích được làm điều đó.
Thằng Trung thì với thời gian, nó cũng quen được Dì Tư tắm rửa và từ nhỏ nó đã ưa được Dì Tư nó kỳ cọ con cu của nó. Đến nổi đến trên 10 tuổi mà nó cũng cứ đòi được Dì Tư tắm cho mình.
… Bạn đang đọc truyện Cách biệt tuổi tác tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/cach-biet-tuoi-tac/
Nhưng rồi một biến cố đã xảy ra làm chuyện tắm rửa của dì cháu phải gián đoạn: Số là lần đó, thằng Trung đã 10, 11 tuổi rồi, cũng như thường lệ, buổi chiều chủ nhật Hạnh kêu thằng Trung vào tắm. Nàng chu đáo nấu nước nóng pha vào chậu nước để có được nước ấm tắm cho thằng nhỏ. Chỉ có chiều chủ nhật là nó được tắm nước ấm mà thôi.
Hạnh xoa xà – bông khắp người thằng Trung và bắt đầu tắm cho nó nhưng lần đó, lạ lùng thay khi nàng đưa tay xoa bóp con cu thì bỗng nhiên con cu thằng Trung từ từ cương cứng lên. Hạnh khựng người trước hiện tượng kỳ lạ mà lần đầu tiên nàng chứng kiến. Có lẽ là vì là lần đầu tiên nên thằng Trung bị đau khi con cu của nó cương lên, đầu cu chưa quen nên căng ra làm nó nhăn mặt kêu đau:
– Ui da… Dì Tư ơi… ui da… con bị đau…
Tuy đã là một thiếu nữ 20 tuổi đầu nhưng Hạnh còn quá ngốc nghếch, nàng quýnh quáng lên, không hiểu tại sao con cu lại “sưng” lên như vậy. Nàng lo sợ không biết phải làm sao, nhất là cả nhà đi vắng, không có ai. Hạnh cứ đứng đó mà dậm chân:
– Sao kỳ vậy nè… sao kỳ vậy?
Thằng Trung thì mếu máo, lo sợ không kém gì Dì Tư nó:
– Dì Tư ơi, sao con cu nó sưng như vậy, làm sao bây giờ, con chắc bị chết rồi!
Hạnh càng rối trí hơn, nàng ráng trấn an nó:
– Bậy nà, không có chết đâu!
Theo bản năng, và cũng chợt nhớ là khi thằng nhỏ bị đau chỗ nào thì nàng chỉ cần thổi lên chỗ đó thì làm nó đỡ đau, nên Hạnh quỳ gối xuống trước thằng Trung rồi, một tay nắm con cu căng cứng, miệng thì chu lên mà thổi lên đầu cu, vừa nói nhỏ:
– Thổi nè, thổi nè… hết đau… hết đau…
Thằng Trung thấy bớt đau thiệt nhưng nó vẫn mếu máo:
– Chưa hết đau, Dì Tư ơi… con còn đau.
Hạnh chợt nhớ là có lần thằng Trung bị kẹt ngón tay sưng lên thì nàng đã ngậm ngón tay vào miệng mà bú làm nó hết đau ngay. Không chần chừ, Hạnh há miệng ra mà ngậm con cu thằng bé.
Thật là kỳ diệu… thằng Trung nín khóc ngay, nó đứng trân mình ra đó để cảm nhận cái cảm giác lạ lùng đang dâng trào trong cơ thể nó khi con cu được nằm trong cái miệng ấm áp của Dì Tư.
Phần Hạnh thì nàng tự nhiên cũng rùng mình… nàng chợt nghỉ là con cu thật khác với ngón tay: Ngón tay thì cứng nhắc mà lại lạnh còn con cu thằng Trung thì tuy cứng mà lại mềm một cách kỳ lạ, hơn nửa, con cu lại nóng ấm thật dễ chịu… Hạnh rụt rè thử bú vài cú… lại một điều lạ lùng là… hình như con cu lại dài ra thêm, sưng lên thêm, lớn lên thêm…
Hạnh quỳ đó, hai ống quần ướt đẫm nước xà – bông, nàng vụng về bú thêm vài cú nữa… thằng Trung tự động ưỡn hạ bộ về phía trước như để đút con cu nhỏ xíu của nó sâu hơn trong miệng Dì Tư nó, nó run run đưa tay đặt lên mái tóc người con gái đang bú cu nó mà ấp úng:
– Con… con… hết đau rồi… á… á… á…
Hạnh nhã con cu ra trong một niềm hối tiếc mông lung, nàng đứng dậy thở phào:
– May quá, như vậy là con không có bị bệnh gì hết, hú vía! Dì lo hết sức.
Cùng lúc, tự trong thâm tâm nàng, Hạnh có cảm giác là hình như điều mình vừa làm không được chân chính cho lắm, nàng hơi đỏ mặt nói nhỏ:
– Con đừng nói với ai chuyện này nhe!
… Bạn đang đọc truyện Cách biệt tuổi tác tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/cach-biet-tuoi-tac/
Thằng Trung trịnh trọng:
– Dạ con hứa, không nói với ai hết.
Tối hôm đó, Hạnh trằn trọc không ngũ được, những hình ảnh buổi chiều cứ lảng vảng trong đầu. Miệng nàng không quên cái dấu ấn của con cu… một đằng Hạnh thấy thích thú lạ lùng nhưng một đằng nàng lại thấy ngượng ngùng hổ thẹn một cách vô cớ. Mãi đến gần sáng Hạnh mới chợp mắt ngủ.
Hôm sau, Hạnh rụt rè báo cho chị Hai chuyện con cu thằng Trung sưng lên. Chị Hai nàng cười khúc khích khi rõ mọi chuyện, nàng đập tay lên vai em gái:
– Em thật là khờ quá! Không phải thằng Trung bị bệnh đâu, nó chỉ không còn là con nít nữa thôi! Từ đây em không được tắm cho nó nữa. Nó phải tự túc mà thôi.
Hạnh vâng dạ nhưng thật ra thì nàng mù tịt, không hiểu chút nào câu nói khó hiểu của chị Hai. Nàng chỉ tự nhủ là mình đã làm đúng khi không hé miệng về chuyện mình ngậm con cu thằng Trung mà bú để cho nó hết đau.
Không biết có phải một phần cũng vì sự kiện đó hay không mà mấy tháng sau, chị Hai cho thằng Trung vào nội trú ở một trường học nổi tiếng dưới Sài Gòn.
Hạnh buồn bã khi được thông tin đó vì cũng như chúng ta đã biết, nàng rất gắn bó với thằng Trung, xem nó như con, như em mình. Chăm sóc cho nó từ hơn mười năm nay, bỗng dưng phải chia cách với nó, lòng nàng đau như cắt. Nhưng nàng đâu có quyền gì mà phản đối hay không? Nàng chỉ là người dì, người vú nuôi mà thôi!
Hôm trước khi lên đường, thằng Trung rũ Dì Tư của nó đi lên rừng hái trái nhãn. Nó gượng cười:
– Dì đi với con nghe Dì, không biết sau này con còn có dịp được đi hái nhãn với Dì nửa hay không?
Hạnh cảm động ôm nó vào lòng mà vuốt ve.
Hai dì cháu lên rừng nhản dạo chơi suốt buổi. Đến trưa cả hai ngồi nghỉ giải lao dưới một tàng cây nhãn trước khi quay về. Không khí thật an lành, êm ả, gió thổi hiu hiu làm Hạnh thấy thật thoải mái. Nhìn thấy thằng Trung đăm chiu, nàng cố động viên nó:
– Nè, cái thằng này! Sao mặt buồn thiu vậy hả? Vui lên cho Dì vui theo đi!
– Con vui sao được, đi vào trường mới, con lo quá chừng.
– Nhưng trường này có chất lượng, con sẽ có nhiều cơ hội học hành.
Thằng Trung cúi đầu:
– Với lại con quen có Dì ở bên, bây giờ tự nhiên không có Dì…
Hạnh thấy cổ nghẹn lại, nàng cố gắng cười:
– Không có Dì thì có mấy cô giáo, đẹp hơn Dì để lo cho con!
– Con không thèm ai hết, con chỉ thương có Dì!
Hạnh cảm động ôm thằng Trung vào lòng, thằng nhỏ rút đầu vào người Hạnh, mắt nó đỏ hoe làm Hạnh cũng muốn khóc. Nàng gượng cười:
– Thôi mà, đừng chọc cho Dì khóc, Dì ghét khóc lắm… Thôi thì… con muốn cái gì, Dì sẽ làm cho con, miễn là con vui được là Dì cũng vui theo. Nè, con muốn gì nè? Đi ăn cà – rem? Hay đi ăn bún bò?
Thằng Trung lắc đầu.
– Chà, con của Dì khó tính quá ta! Hay là con muốn Dì dẫn con đi ci – nê tối nay, ừ phải đó lâu lắm rồi hai dì cháu mình chưa đi ci – nê.
Thằng Trung lại lắc đầu buồn bã…
– Vậy con muốn gì nói cho Dì nghe?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cách biệt tuổi tác |
Tác giả | Why Not Me |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 03/04/2024 11:22 (GMT+7) |