Ông thầy quát tiếp: Giờ giới nghiêm, ai cho phép đồng chí ra ngoài.
Tôi lí nhí: Dạ em ra ngoài đi vệ sinh ạ.
Ông thầy đc đà quát tiếp: Nói láo, đồng chí dấu gì ở sau kia, đừng nói là giấy vệ sinh nhé.
Tôi ấp úng: Dạ… dạ…
2 thằng lính gác thấy thế lập tức xáp lại bẻ tay giằng lấy bông hồng của tôi. Ông thầy thấy thế nổi giận đùng đùng: Đồng chí, tại sao lại xa hoa đến như thế, ai cho phép đồng chí lấy hoa hồng chùi đít hử.
Tôi đang ấp úng tính giải thích thì ông thầy quát bắt tôi lên phòng trực ban. Xong thằng cha khốn nạn bắt tôi lau phòng cả đêm đến chùn chân mỏi gối luôn.
Không những thế, sáng hôm sau, lúc tập trung cả trường, nó còn llôi tôi lên đứng trước toàn trường luận tội. Mà thằng này đúng là được đào tạo chính trị bài bản, cái việc ỉa đải không đúng thời điểm của tôi, dưới sự phân tích lập luận và kết tội của nó thật không khác thằng việt gian bán nước là mấy. Hôm đó tôi được bữa ê chệ trước cả trường. Thật đời tôi đó đến giờ cũng chưa khi nào bị làm nhục trước mặt nhiều người đến vậy.
Một thời gian dài sau đó, tôi vẫn còn bị bạn bè trêu là thằng việt gian ỉa trộm. Tôi hận.
Nhưng hận thằng cha trực ban đó một thì tôi hận Thư mười. Chỉ tại Thư mà tôi thân bại danh liệt. Thật đúng là Nữ nhân hoạ quốc, Nữ nhân khuynh thành mà.
Nghĩ lại, từ khi lên đại học, mọi tai hoạ của tôi đều dính đến nó mà. Tôi nhất định phải tránh xa nó, tránh xa nguồn gốc của tai hoạ mới được.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm như vậy và suốt quãng thời gian tập quân sự còn lại, tôi nhất định không liên lạc gì với nó, nhắn tin không, gọi điện không. Ngoài đời tôi cũng tìm mọi cách tránh mặt nó.
Quyết tâm là vậy, nhưng không lúc nào tôi không nhớ đến nó, nhớ khuôn mặt dễ thương, cặp kính cận kute, nụ cười nửa miệng, nhớ cách nói chuyện tưng tửng mà sắc xảo…
Lúc nào tôi cũng nhăm nhăm nhòm vào cái điện thoại, tôi tin rằng sau khi biết mình đã phạm phải lỗi tày trời khiến tôi muối mặt trước toàn trường, Thư sẽ ăn năn và hối hận lắm, nó sẽ phải chủ động nhắn tin xin lỗi, làm lành với tôi… Rồi mặc dù vẫn còn hận nó, nhưng tôi sẽ rộng lượng, tha thứ mà ôm nó vào lòng…
Haizzzz. Nhưng bố khỉ, cái con dở hơi này nó có như người thường đâu, tôi không liên lạc thì nó cũng mặc kệ luôn. Báo hại mấy ngày cuối của kỳ tập quân sự tôi như thằng sống dở chết dở. Cũng may là cả phòng cũng toàn mấy thằng sống dở chết dở vì trận thua ngày 8/3 giống tôi. Anh em cùng cảnh ngộ, dễ cảm thông và chia sẻ cho nhau hơn.
Nhưng anh em cũng chỉ giúp tôi cầm cự được đến thế, về đến hà nội, một tuần nghỉ học, xe máy thì không có, tôi nằm còng queo trong nhà, quay quắt với nỗi nhớ Thư không nguôi. 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày… khi mà tôi dường như đã tuyệt vọng và chuẩn bị nhắn tin cho Thư trước thì thật may mắn…
Vẫn bất ngờ và đường đột như tính cách vốn dĩ, nó xuất hiện trước cửa nhà tôi vào buổi sáng ngày thứ tư. Nhìn thấy nó, tim tôi đập loạn lên, dù mặt có cố làm ra vẻ lạnh lùng theo bài vở ku Cương truyền thụ thì cũng không dấu được sự hưng phấn toát ra từ ánh mắt.
Thấy tôi không nói gì, Thư chỉ cười rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, đoạn nó ngước mắt chăm chú nhìn tôi. Tôi cũng chăm chú nhìn lại nó. Phần vì không muốn lép vế, nhưng phần nhiều là vì tôi nhớ nó, muốn ngắm nó cho thoả nỗi nhớ 2 tuần qua.
Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế phải đến mấy phút. Rốt cục lại thì như bao lần trước đây và nhiều lần sau này, tôi lại là đứa thua cuộc và phải lên tiếng trước: Cậu hại tôi vậy chưa đủ sao, còn đến đây làm gì.
Thư cười: Ông bị hâm à, tôi hại gì ông.
Tôi: Sao hôm đó tôi nhắn tin cậu không ra, gọi điện cũng không trả lời.
Thư đáp: 12h đêm, tôi ngủ lâu rồi, mà có còn thức tôi cũng chả ra ngoài một mình vào cái giờ đó.
Tôi: Dù thế nào thì cậu cũng phải báo lại để tôi biết chứ. Báo hại tôi bị tóm cổ rồi bêu rếu trước toàn trường.
Thư: Ơ hay, đã bảo ngủ rồi, ông muốn tôi báo mộng à.
Tôi đuối lý, ấp úng: Ờ… ờ thì… hôm sau cậu biết thì cũng phải hỏi thăm tôi một câu chứ.
Thư cười: Hỏi thăm ? Hỏi thăm cái gì… Hỏi thăm ông ăn uống cái gì mà nửa đêm phải đi “ấy” trộm à.
Động đến nỗi đau, tôi đỏ dần mặt vì xấu hổ nói như quát: Thế hôm nay cậu còn đến đây làm gì.
Thư im lặng một hồi, đoạn nhẹ nhàng: Tôi đến lấy bông hồng ông định tặng tôi…
Tim tôi lại rung lên một hồi khi nghe câu nói nhỏ nhẹ đó. Tôi lí nhí đáp: Bị thu mất rồi còn đâu.
Thư cũng lí nhí, giọng còn nhỏ hơn cả tôi: Ngốc vậy, không biết mua bông khác tặng tôi sao.
Tôi mừng rơn, tim đập loạn lên: Đợi mai nhé, mai tôi đi mua rồi tặng cậu.
Nghe đến đây thư cười lớn rồi nói: Ông bị sao thế, sao phải đợi đến ngày mai, sao không phải là hôm nay.
Tôi ấp úng: Tôi đã chuẩn bị gì đâu, với lại.. tôi.. tôi không có xe.
Thư tiếp tục dồn tôi: Hoa hồng ở đâu chả có, tôi mua đâu chả được. Nhưng hôm đó ông tặng tôi bông hồng để làm gì. Giờ ông có thể làm luôn được mà.
Rời đất ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ, tôi chưa bao giờ thấy đứa con gái nào như nó. Có ai đời con gái ép con trai phải tỏ tình như nó không hả trời.
Nhưng thôi, số kiếp đã an bài rồi, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi, tôi đành phải cam chịu mà ngập ngừng nói: Tớ… Tớ.. Tớ thích cậu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu người IQ cao |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/12/2017 23:27 (GMT+7) |