– Đúng ra con biết rõ mẹ đối với con rất tốt, từ nhỏ đến lớn mỗi lần đến ngày Chủ nhật con tới đây, mẹ yêu thương con cũng giống như Hiểu Lộ, trong nội tâm con từ lâu đã xem như là mẹ của con rồi.
Lâm Thiên Long nhẹ nhàng nói ra.
– Hôm nay mẹ đối với con thẳng thắn thành tâm tốt như vậy, vì vậy xuất phát từ nội tâm nên con từ nay sẽ gọi là mẹ… mẹ… con cảm ơn!
– Con ngoan…
Tô Niệm Từ không khống chế mình được cảm giác của mình, đã nhiều năm trả giá như vậy rốt cuộc cũng đã nhận được hồi báo, lâu nay nàng mong đợi Thiên Long có thể tiếp nhận nàng, xem nàng cũng như là mẹ ruột vậy, có thể gọi nàng bằng mẹ, giờ đây tâm nguyện được đền bù, nàng kích động vô cùng, duỗi ra hai tay đem Thiên Long cùng Hiểu Lộ hai anh em cùng một chỗ kéo vào trong lòng vui đến phát khóc.
Lương Nho Khang khang cũng ứa nước mắt, cuống quýt lấy mắt kiếng xuống lau…
Lồng ngực Tô Niệm Từ tuy rằng đầy đặn, nhưng không thể cùng lúc dung nạp Thiên Long cùng Lương Hiểu Lộ, cuối cùng vẫn là Thiên Long dùng hai tay thật dài đem Tô Niệm Từ cùng Lương Hiểu Lộ hai mẹ con cùng một chỗ ôm, một trái một phải dựa sát vào nhau tại trên lồng ngực cường tráng, một đầy đặn nhu hòa, một mềm mại động lòng người, đều giống nhau hương thơm ngào ngạt, thấm vào ruột gan.
Lương Hiểu Lộ vô cùng ngọt ngào rúc vào trong người của anh Thiên Long, nhắm đôi mắt đẹp hưởng thụ hạnh phúc người một nhà, còn Tô Niệm Từ nước mắt cũng đã nhanh chóng thấm ướt trước ngực áo sơ mi trắng của Thiên Long, sau cơn kích động thì nàng đột nhiên phát hiện mình đôi môi mềm mại của mình giống như đụng phải một cái đầu núm nhỏ nhỏ nhô lên, lúc này Tô Niệm Từ mới chú ý tới trước ngực áo sơ mi Thiên Long thấm ướt một ít nước mắt của nàng nên gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy được đầu núm vú nhỏ bé trên ngực của hắn, vừa rồi trong lúc vô tình bị nàng ngậm tại trong miệng.
Tô Niệm Từ cuống quýt đẩy ra Thiên Long, đôi bàn tay trắng như ngọc vuốt lấy tóc mai đang bay tán loạn, lúc này mới lưu ý đến trên thân của hắn đậm đặc khí tức của người đàn ông, hun đúc nhân tâm say mê, vội vàng lần nữa đem cái túi đưa tới trước mặt Thiên Long, để che dấu bên trong nội tâm bối rối xấu hổ:
– Thiên Long, con cứ cầm lấy đi! Chúng ta người một nhà không cần khách sáo như thế!
Lâm Thiên Long trong lúc vô tình bị cái miệng anh đào mềm mại của mẹ kế Tô Niệm Từ ngậm lấy núm vú trước ngực hắn, cái loại cảm giác này tuyệt vời vô cùng, hắn tuy rằng cố hết sức khống chế, nhưng khoảng cách gần như vậy cảm thụ được thân thể đẫy đà mượt mà của Tô Niệm Từ, nhất là đôi bầu vú cao ngất mềm mại lực đầy dụ hoặc, hắn biết rõ nếu như không cố hết sức khống chế, còn ôm dù là thêm một vài phút đồng hồ, chỉ sợ bên dưới hạ thể của hắn sẽ không còn chịu đứng yên nữa rồi.
– Hảo ý của cha mẹ thì trong lòng con nhận là được rồi!
Lâm Thiên Long lắc đầu, ánh mắt sáng ngời mà nhìn cha Lương Nho Khang cùng mẹ kế Tô Niệm Từ, nghiêm túc nói ra.
– Nhưng mà, những thứ này con không thể nhận!
Lương Nho Khang, Tô Niệm Từ, Lương Hiểu Lộ đều không hẹn mà cùng nhìn Lâm Thiên Long, hai mẹ con cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn, chỉ có cha hắn là đúng trong dự liệu.
– Thiên Long.
Tô Niệm Từ kêu lên.
– Anh!
Lương Hiểu Lộ cũng kêu lên.
– Có cha là hiểu được tính cách của con…
Lâm Thiên Long cười vỗ tay của Tô Niệm Từ và Lương Hiểu Lộ.
– Con cũng không đến công ty truyền thông Hoa Kiều làm phó tổng giám đốc, cũng sẽ không đi đến bệnh viện của mẹ làm thầy thuốc, cũng không đi đến công ty bảo hiểm của cô, lại càng không đi đến công ty bất động sản của mẹ nuôi cô…
– Vậy anh có ý định sẽ làm gì?
Lương Hiểu Lộ vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn hỏi.
– Trời cao biển rộng mặc ta đi! Lúc nào nên ra tay thì ra tay, sự nghiệp mỹ nữ ta đều có…
Lâm Thiên Long nói trêu đùa.
– Lúc nào nên ra tay thì ra tay… là sao vậy?
Lương Hiểu Lộ gắt giọng, Lương Nho Khang cùng tô Niệm Từ cũng cười.
– Hãy tin tưởng con…
Lâm Thiên Long cười nói.
– Thiên Long, cha tin tưởng con có thể xông ra tạo thành bầu trời cho riêng mình đấy!
Lương Nho Khang gật đầu, tín nhiệm nói.
– Thiên Long, những thứ này sớm muộn gì vẫn là của con, thôi thì tạm thời mẹ giữ lại cho con tại nơi đây! Lúc nào con cần, đến lúc đó cứ nói với mẹ! Được không nào?
Tô Niệm Từ hiền từ nói ra, bây giờ nàng đã xem Thiên Long như con ruột của mình rồi, nên lúng túng vừa rồi đã quét sạch sành sanh.
– Nói cả buổi… Thiên Long, mau bỏ cái ba lô xuống đây đi!
Lương Nho Khang cười nói.
– Con muốn đi giải quyết cái bụng một chút!
Lâm Thiên Long đem ba lô đặt ở trên ghế salon, vừa cười vừa đi nhanh ra ngoài.
– Giải quyết cái bụng gì a?
Lương Hiểu Lộ không biết vì sao lại hỏi.
– Đúng là đồ ngốc…
Tô Niệm Từ cười nhéo trên cái mũi ngọc của con gái một cái.
Lương Hiểu Lộ thấy cha cũng cười mà không nói vì sao Lâm Thiên Long vội vã chạy ra ngoài, lúc này nàng mới hiểu…
Có chút quá mót tiểu, Lâm Thiên Long chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đến một góc quanh, bỗng nhiên cảm giác được thân thể của mình chạm vào một thân thể mềm mại, hai bàn tay chống đỡ lên một mảnh thịt mềm mại…
– Á…
Bị hắn đụng vào chính là một cô gái, nàng lui về phía sau vài bước, mới ổn định được thân thể.
– Ơ… thực xin lỗi.
Lâm Thiên Long vội vàng nói xin lỗi, nhưng khi ngẩng đầu lên, thì thấy trước mắt bản thân đụng phải một người, ánh mắt của hắn lập tức đông cứng lại rồi!
Một vưu vật cười dịu dàng động lòng người, mặt trái xoan trắng nõn mịn non, Liễu Chỉ Tình vốn lớn lên là đủ hại nước hại dân rồi, một thân mặc bộ váy áo công sở càng làm cho mạch máu người căng phồng.
Lâm Thiên Long có chút giật mình khi trước mặt là một mỹ nữ, quả thực đẹp đến mức làm cho tâm thần người không yên, tuy rằng Dương Mỹ Trân cùng Tần Mân Hiểu cũng là mỗi người mỗi vẻ phong tình khác nhau, nhưng thiếu khuyết so với Liễu Chỉ Tình, trên thân nàng có cái loại khí chất mị lực, vừa mờ ảo lại vừa dụ hoặc…
– À… chị Chỉ Tình… em… đang vội chạy đến toilet.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thiên Long |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/11/2019 08:29 (GMT+7) |