– Dán vào đi… lạ thật cầm lái thì không sao mà ngồi xe thì lại say. – tôi chìa ra miếng dán chống say khi Ngọc có vài biểu hiện nôn nao.
Tây Bắc mà, dù tối qua Xuân đã gửi 1 lô 1 lốc những note tin nhắn dài dằng dặc nhưng có đi thực tế mới cảm nhận được hết sức kiến tạo độc đáo của những con đèo nơi đây. Ngoằn ngoè, quằn tà là vằn những taluy âm – dương, hết lên đèo lại đổ dốc. Chiếc xe khách vẫn lướt đi như đầu ngón tay đang mơn trớn những đường cong ưỡn mình quằn quại của con đèo. Qua vài thung lũng, vài thửa ruộng bậc thang gấp khúc, Sapa đã ở phía xa xa, lẩn khuất sau những đám mây mù và rặng rừng thông. Ngôi nhà thờ đá im lìm, nằm khép mình giữa sương mù lạnh lẽo, nền đá trắng cũ kỹ trong 1 ngày thiếu nắng càng làm cho cảnh vật xung quanh thêm phần bí ẩn.
Dù vẫn còn mệt mỏi vì say, Ngọc vẫn tự dọn hành lý và bước xuống mặc cho tôi cố ý xách giúp chiếc balo. Đi bộ qua vài con dốc quanh co của thị trấn, chúng tôi tìm được 1 khách sạn trên đường Xuân Viên. Ngả lưng nằm dài lên chiếc đệm êm sau chuyến hành trình chỉ có lắc lư và đánh võng, tới giờ mới được hưởng thụ cảm giác êm ái trên 1 chiếc giường thực sự.
– “Phòng đôi tiết kiệm không muốn, lại cứ thích phòng đơn làm gì. Đấy, vợ em kỳ lắm chị ạ ” – khẽ tủm tỉm hình dung lại điệu bộ thách thức của Ngọc cùng vẻ khó hiểu của bà chị quản lý khi nãy. Tôi lấy máy gọi cho Ngọc nhưng nghe tiếng tít tít mới nhớ ra cô nàng đã tắt máy, đành lóc cóc mò sang phòng bên gõ cửa. Không có tiếng trả lời, vặn thử lẫy cửa thì thấy khoá trong… Mò sang lần 2 sau nửa tiếng chờ đợi, lần này thì Ngọc mới chịu mở cửa. Chút hương thơm dịu nhẹ toả ra khi tôi bước vào… là mùi sữa tắm, nhìn bộ đồ mới tinh trên người cùng mái tóc bện lại vì ướt, hẳn là cô nàng vừa mới tắm xong.
– Ăn sáng rồi đi chơi luôn chứ!!!
– Không… – Ngọc lắc đầu, búi lại mái tóc ướt rồi nằm sấp trên giường nghịch ipad.
– Vẫn còn mệt à?
– Ừ… hơi mệt.
– Muốn ăn gì không, tôi mua cho.
– Không cần đâu, anh muốn đi đâu thì cứ đi đi.
– Chiều leo Hàm Rồng chứ?
– Chưa biết, để xem thế nào đã. – Ngọc vẫn nhát gừng trả lời.
– Đi chơi mà cứ ở trong phòng thế này à.
– …
– Vậy chiều đi Hàm Rồng nhé.
– …
– Được không!!!
– Đã bảo để tôi xem thế nào đã rồi tính sau mà!!! – Ngọc đùng đùng gắt gỏng.
– … Thôi được rồi, cô cứ nghỉ đi, trưa tôi về rồi đi ăn. – tôi nén tiếng thở dài, đoạn bước xuống lầu.
Dặn dò qua bà chị quản lý để ý giúp nếu thấy Ngọc đi đâu thì báo lại cho mình biết, tôi rời ks tản bộ quanh trung tâm thị trấn với chiếc canon bên mình. Thăm thú qua cảnh vật nơi đây, điểm nhấn là những ngôi nhà dọc 2 bên đường với mái hiên nghiêng nghiêng nhìn xuống nhữngcon dốc thoai thoải. Thong thả bước tiếp từng bậc tam cấp ẩm ướt là xuống tới chợ sapa. Khu chợ này đặc biệt bày bán khá nhiều hàng thổ cẩm, có lẽ vì vậy mà ở đây cũng quy tụ khá nhiều người dân tộc thiểu số, vận những lớp trang phục truyền thống khác nhau. Trai gái, già lão, trung niên, thanh niên, trẻ nhóc không rõ là người Mông, Dao hay là người dân tộc nào nhưng hầu hết đều nói được tiếng Việt và t.Anh bồi, cách mời khách rất chuyên nghiệp và tự tin.
Ăn qua loa bát bún nóng và lót dạ bằng 1 chén rượu ngô mới nấu. Tôi hỏi thăm qua dân bản xứ 1 số điều rồi trở lại khu phố cổ trung tâm thị trấn để tiện “bám đuôi” nếu Ngọc có đi đâu. Trốn tránh cái lạnh chưa quen bằng tách cafe trên tầng 2 của 1 quán phố nhỏ. Tựa người vào lưng ghế, nhìn quang cảnh và con người hiển hiện qua ô cửa kính, tôi mới dần cảm nhận được rõ hơn chút phong vị riêng biệt mà những người từng đi sapa thường nói đến…
– “Ring… ring… ” – đang thả dòng suy tư theo những đám mây mù bồng bềnh sau rặng núi thì chuông đt chợt reo. Là cuộc gọi của bà chị quản lý ks…
… Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/song-gio-cuoc-doi/
– Cô định đi đâu vậy?
Tôi “đón lõng” Ngọc vừa kịp lúc cô nàng đang lững thững dạo bước trên con phố Xuân Viên dưới những tán anh đào nở rộ. Khung hình hiện lên thực sự rất đẹp, từ vẻ rực rỡ của hoa, cảnh êm đềm của mặt hồ kế bên cho tới nét ưu tư, vô tình của nhân vật chính trong bức ảnh. Có vẻ như nhân vật ấy cũng đang suy tư 1 điều gì đó thì phải, vì chỉ đến khi tôi tới bên và cất tiếng, Ngọc mới chịu hồi đáp bằng cái nhìn ngạc nhiên.
– Định đi đâu vậy? Mà đã ăn uống gì chưa? Chưa thì đi ăn với tôi?
– Không, tôi không đói, để trưa ăn cũng được. Mà tôi tưởng anh đi chơi rồi mà.
– Ừ thì loanh quanh xem 1 số thứ quanh đây thôi… Cơ mà, cô định đi thứ này để đi chơi à? – tôi đưa mắt nhìn xuống chiếc giày cao gót dưới chân Ngọc.
– Humm… Ừm… tại lúc đi vội quá, lên đến tàu rồi mới nhớ ra. – Ngọc ậm ừ trả lời.
– “Hừ, làm sao mà phải vội vàng như vậy!!!” – Thế à, vậy thì giống tôi rồi, đi vội nên cũng không kịp chuẩn bị. Mà ở phố bên hình như có bán đồ thể thao đấy. Nãy tôi vừa thấy xong.
– …
– Sao vậy? Làm gì nhìn tôi kỹ vậy???
– Cái khăn… Sao anh lại… vẫn quàng cái khăn này à???
– Hả… À, ừ… Đây, hôm nay chính thức trả nó về cho cô nhé!!! – tôi gỡ chiếc khăn hồng rồi quàng vào cổ Ngọc.
– Không cần, tôi cũng có có khăn đây rồi mà…
– Mấy cái khăn lụa bện này ăn thua gì, chiều tối ở đây lạnh lắm.
– Vậy thế anh thì sao…
– Tôi quàng khăn của tôi đủ rồi, thôi giờ đi mua giầy rồi “phượt” luôn nhé!!!
Tranh thủ dẫn Ngọc đi mua giầy, dạo qua vài khu phố chính của thị trấn để thăm thú và chụp ảnh ngôi nhà thờ đá ở quảng trường trung tâm. Sau vài phút bàn bạc 2 đứa quyết định leo núi Hàm Rồng như dự định ban đầu của tôi.
Leo bộ một chặng đường dài hàng với ngàn bậc đá thoai thoải từ thấp lên cao nhưng càng đi thì cảnh đẹp càng hiện ra với cổng trời, hang động, núi đá nhấp nhô và những vườn hoa rực rỡ sắc màu. Cứ cách một đoạn ngắn, cảnh trí lại trải ra trước mắt với những vườn hoa lan, đào mọc tự nhiên trên những khoảng đất trống trải dọc sườn núi. Leo cao hơn nữa, cho đến khi lên gần tới tháp truyền hình – đỉnh của núi Hàm Rồng – cũng là lúc có thể phóng nhãn quang thu toàn bộ thị trấn Sa Pa vào tầm mắt của mình. Những tiếng lách tách liên tục vang lên từ 2 “khẩu súng” canon, mặc dù đã quá trưa nhưng từ trên đây nhìn xuống toàn cảnh thị trấn, thung lũng và những làng bản xung quanh… tất cả đều ẩn hiện trong 1 vùng sương khói trắng xoá. Những cuộn mây bông dầy đặc, vần vũ sà xuống như muốn khoả lấp toàn bộ miền đất này khỏi những tia nắng mặt trời yếu ớt.
– Đẹp quá!!! – tôi và Ngọc cùng thốt lên trước cảnh tượng đẹp đến nao lòng ấy. Bất giác khẽ đưa tay nắm lấy tay ngọc… ngoài lạnh mà bên trong mới ấm áp làm sao. 1, 2, … 5s trôi qua…
– Đi ăn thôi, tôi thấy đói rồi… – Ngọc rút tay khỏi lòng bàn tay tôi, quay người bước đi ngược hướng con đường ban nãy.
… Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/song-gio-cuoc-doi/
Ngồi nhâm nhi chút cafe, mặc dù đã là tách thứ 2 nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy nhạt miệng. Có lẽ 1 phần bắt nguồn từ sự lạnh nhạt hay đúng hơn là thái độ hờ hững của Ngọc trong suốt bữa trưa vừa rồi. Chưa bao giờ tôi thấy Ngọc ăn ít, nói ít và thiếu nhiệt tình đến thế. “Buồn ư, bực ư, hay là vì uất ức… ai mà chẳng phải trải qua những cảm xúc đó vào ngày 1 bất kỳ, có nhất thiết phải tự khó chịu với bản thân mình và người khác như vậy không!!!” – tôi thầm nghĩ và tất nhiên cũng chẳng thể cùng Ngọc nói những điều đó vào lúc này. Chỉ cảm thấy tiếc cho 1 chuyến đi mà trước đó tôi đã hy vọng. Hy vọng về 1 niềm vui, niềm hạnh phúc, hay đơn giản chỉ là nụ cười của 1 ai đó thôi cũng đã đủ rồi…
Cảnh đẹp mà lòng người thì vô tâm… Duy chỉ còn đọng lại chút an ủi ở khoảng khắc tôi nắm tay Ngọc. Chỉ 1 vài giây ngắn ngủi, chạm nhau trong vội vã ấy nhưng tôi cảm nhận được ở thời điểm đó, trái tim của 2 chúng tôi dường như đã chạm được vào nhau tại chính nơi giao thoa của đất trời.
… Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/song-gio-cuoc-doi/
Nghỉ ngơi 1 chút sau bữa trưa, tôi và Ngọc lại bộ hành xuống núi, dọc theo con đường xuôi về bản Cát Cát. Ghé thăm “nhà tròn” lầu vọng cảnh, đi sâu vào thung lũng thăm quan những thửa ruộng bậc thang và nhà cửa bản làng của các dân tộc thiểu số. Mỗi khóm đồi rộng cũng chỉ lác đác vài ba mái nhà vuông vức, xếp chồng lớp lên nhau như những quân cờ nhỏ khi nhìn xuống từ trên cao.
– Cái gì vậy? Kẹo ư?… Anh thấy đói à? – Ngọc thắc mắc khi thấy tôi lôi từ trong balo ra 2 túi kẹo lớn.
– Tôi không đói, nhưng mà mấy đứa nhóc ở đây thì không no đâu.
Tôi đưa Ngọc mỗi người 1 gói và hình như mùi kẹo nơi đây luôn có sức hấp dẫn thì phải. Vừa nhắc đến là mấy đứa nhóc không hiểu từ đâu ra đã chạy ùa tới xin kẹo. Phát kẹo mỗi lúc 1 mỏi tay vì tụi nhóc càng lúc càng đông, 2 túi kẹo mặc dù khá lớn nhưng chỉ sau chốc lát đã vơi dần xuống đáy. – “Cho bọn trẻ con dân tộc ở đấy bánh kẹo và tiền là nó thích lắm!!!” – nhớ đến lời Xuân tôi lại rút xấp tiền lẻ vừa đổi được ban sáng…
Vài phút sau…
– May mà anh không đưa tiền cho tôi chia cùng!!!
Ngọc nhìn lơ đãng cây lá xung quanh, khẽ tủm tỉm cười, tôi im lặng “hưởng thụ” nụ cười kín đáo như giải toả ấy. Lòng thầm thấy những vết cào cấu, bám víu ban nãy của tụi nhóc kể cũng đáng. Chỉ duy có nỗi hận bị Xuân choá troll thì nhất định tôi sẽ phải thanh toán sòng phẳng với nó khi trở về
Quãng đường trở về thị trấn chiều nay rôm rả khác hẳn với lúc sáng.
Không phải vì Ngọc thay đổi thái độ mà bởi chúng tôi tình cờ nhập đoàn cùng 1 nhóm 5 người, 2 trai 3 gái khác. Nhóm này là những sinh viên năm 2 của 1 trường đại học tụ tập đi chơi với nhau. Cùng chung đam mê du lịch và chụp ảnh nên dù mới gặp nhau nhưng chuyện trò cũng khá cởi mở. Quãng đường bộ hành về thị trấn cũng nhờ vậy mà trở nên ngắn hơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sóng gió cuộc đời |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/09/2017 12:39 (GMT+7) |